Chương 7

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, giống như chỉ có mấy phút, lại giống như có một thế kỷ dài đằng đẵng, Qua Hàn mới rốt cuộc đứng dậy, lui tới cách Thang Chỉ nửa cánh tay.

Sợi tóc mềm mại của cô lướt qua gò má Thang Chỉ, hơi ngứa, mùi hoa hồng càng đậm hơn.

“Được rồi?” Giọng Thang Chỉ rất nhẹ, mang theo một tia run rẩy mà chính nàng cũng chưa ý thức được.

Qua Hàn lại nhạy bén bắt được điểm này: “Cô có khỏe không? Vừa mới đè ép cô?”

Thang Chỉ lắc đầu.

Trái tim của nàng nhảy lên thật nhanh nhưng nàng cảm thấy không hiểu hàn ý thấm ướt toàn thân, kí©h thí©ɧ nàng có chút ngây người.

Qua Hàn thấy trạng thái Thang Chỉ không đúng lắm, chủ động đưa tay chạm vào đầu ngón tay Thang Chỉ: “Sao lại lạnh như vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Tôi không sao, chỉ là trời sinh thể hàn, không sao.” Thang Chỉ đáp: “Nếu bên ngoài không có ai, chúng ta mau ra ngoài đi......”

Thang Chỉ nhẹ nhàng dời bàn tay bị Qua Hàn nắm, chủ động đi kéo cửa, mở cửa phòng thí nghiệm ra: “Qua Hàn tỷ, đeo khẩu trang của cô lên, tôi ra ngoài xem trước.”

Thang Chỉ gần như chạy trốn khỏi khe cửa mở ra. Nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại, hai bên trái phải đều nhìn kỹ, trong hành lang trống rỗng chỉ có bóng đèn phản chiếu trên gạch đá cẩm thạch, yên tĩnh như lâu đài cổ trong rừng rậm.

“Hẳn là không có ai, Qua Hàn tỷ.”

“Ừm được, cảm ơn cô.” Qua Hàn tự nhiên hơn Thang Chỉ nhiều, có thể là đã quen với cuộc sống như vậy. Cô đứng bên cạnh Thang Chỉ: “Hôm nay thật sự làm phiền cô.”

“Không sao, đại minh tinh mà, có thể đoán được.” Thang Chỉ cười cười, cũng không quá để ý: “Qua Hàn tỷ làm sao trở về?”

Qua Hàn nói: “Xe của tôi đỗ ở ga ra trường các cô, phỏng chừng hiện tại không tiện lái lắm. Tôi bảo trợ lý của tôi tới đón tôi là được.”

Thang Chỉ gật gật đầu.

Qua Hàn liên hệ trợ lý của cô, rất nhanh trợ lý lái xe tiến vào sân trường.

“Cảm ơn cô đã chiêu đãi hôm nay.” Trước khi đi, Qua Hàn kéo khẩu trang của mình xuống, mượn công sự che chắn xe nhẹ nhàng ôm Thang Chỉ một cái.

Thang Chỉ bỗng dưng sững sờ tại chỗ.

Trái tim dường như cũng chợt ngừng đập, sau đó nhanh chóng khởi động lại.

Qua Hàn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Thang Chỉ nhưng nhanh chóng buông ra, giống như tiếp xúc chỉ là chuyện trong nháy mắt.

“Đừng trách tôi đường đột, tạm biệt.” Qua Hàn cười vẫy tay với Thang Chỉ.

Hương thơm hoa hồng trong trẻo nhưng lạnh lẽo triền miên tận xương tủy, cũng giống như chủ nhân của nó khiến người ta khó quên.

Mà Thang Chỉ lúc này mới bị giọng Qua Hàn kéo về suy nghĩ: “Sao có thể, tạm biệt, Qua Hàn tỷ.”

“Tạm biệt.”

Thang Chỉ tạm biệt Qua Hàn rồi trở về nhà trọ nghỉ ngơi. Nàng cảm thấy cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của mình thật sự có thể so với cán bộ kỳ cựu, hằng ngày ngủ trưa ngon giấc, thuận tiện ngâm cẩu kỷ trong bình giữ ấm.

Tỉnh lại đã gần ba giờ chiều. Tuy buổi chiều Thang Chỉ không có tiết nhưng nàng vẫn dựa theo thời gian lên lớp của trường mang theo máy tính đến văn phòng chuẩn bị giáo án.

Hôm trước nàng vừa dùng tài năng và khả năng xuất chúng của mình để cạnh tranh với một bài giảng về chủ đề máy tính và trí tuệ nhân tạo, mặc dù quá trình có chút quanh co nhưng kết quả đúng như nàng dự đoán. Mà hiện tại vì cố gắng của mình, nàng càng cần chỉnh lý tài liệu tốt gấp bội và làm tốt PPT diễn thuyết.

Đó là lĩnh vực mà nàng quen thuộc và sẵn sàng tỏa sáng vì nó.

Chờ Thang Chỉ viết xong bản thảo lần đầu tiên, đèn đường đã lên. Phòng làm việc của Thang Chỉ ở tầng năm tòa nhà nghiên cứu của trường học, bàn làm việc, cửa sổ sát đất, từng chút ánh sao chiếu lên cửa sổ, phảng phất như ngân hà chảy xuôi phía chân trời.

Thang Chỉ pha cho mình nửa ly cà phê, đứng bên cửa sổ sát đất nhìn người đến người đi dưới lầu. Lá bạch quả muốn rơi lại chưa rơi, ánh sao lấp lánh đúng lúc, trên con đường nhỏ lát đá ngỗng ấm áp học sinh tan học đi tới, an tĩnh lại tốt đẹp.

Cuộc sống đại học đơn giản nhưng sạch sẽ, giống như một tờ giấy trắng vừa lọc sạch, có thể tùy ý phác thảo ra bộ dáng mình muốn.

Không biết vì sao, nàng cảm giác mình đột nhiên chờ mong cuộc sống nhiều hơn vài phần.

Hình như là từ một khắc Qua Hàn xuất hiện tiến vào phòng học, cũng hình như thời điểm hai người cùng nhau ăn cơm...

“Reng reng, reng reng.” Điện thoại liên tiếp vang lên, Thang Chỉ vội vàng trở về bàn làm việc của mình. Mở ra xem, người gửi tin chính là bạn thân duy nhất Phí Ngưng của nàng.

——Người đẹp Chỉ, tôi lại chia tay rồi.

——Buổi tối có thời gian không, chín giờ thế nào?

——Đến Heritage, uống với tôi một ly rượu.

——Không đúng, cậu chưa bao giờ uống rượu, vậy vẫn phải đến xem tôi uống.

“Heritage” là quán bar đồng tính nổi tiếng ở An Thành, môi trường thanh tịnh thanh nhã, ca sĩ nổi tiếng, kỹ thuật pha chế rượu cao siêu nên rất được các mỹ nữ An Thành hoan nghênh.

Cho dù Heritage sạch sẽ, Thang Chỉ cũng ít khi đến những nơi như thế này. Trừ phi bạn bè tụ hội thật sự từ chối không được hoặc loại bạn thân thân thích mời, nếu không cho dù bạn bè bình thường thâm tình mời, Thang Chỉ sẽ không đáp ứng đi trước.

Cũng không phải nàng khinh thường loại địa phương quán bar này mà là thời điểm nàng du học làm công ở Châu Âu đã từng tận mắt thấy quán bar bạo lực. Tuy cuối cùng báo cảnh sát thành công nhưng tạo thành bóng ma tâm lý nghiêm trọng cho người bị hại lúc đó còn có nàng ở nơi đất khách quê người cơ khổ không nơi nương tựa.

Nhưng chuyện này nàng cũng không nói cho ai biết.

Cho dù là bạn thân nhất của nàng.

Thang Chỉ im lặng một lát, cuối cùng vẫn trả lời

——Được

——Vị trí cũ?

Đối phương hồi

——Đúng

Tám giờ ba phút, Thang Chỉ sửa xong bản thảo diễn thuyết của mình, tắt máy tính, xuất phát đi heritage.

Heritage có tông màu xanh đậm, chủ đề là “biển”, đồ trang trí khắp mọi nơi đều ẩn chứa sự thiêng liêng và vĩ đại của biển. Đại dương chính là di sản tốt nhất mà thiên nhiên ban cho nhân loại, thậm chí là giới sinh vật.

Thang Chỉ tìm được Phí Ngưng ở quầy bar quen thuộc. Phí Ngưng và Thang Chỉ giống nhau, là một người tưởng niệm người yêu cũ. Cô uống rượu chỉ đến một quán bar, đó là Heritage. Mà ở cửa hàng này, cô chỉ chọn ngồi ở vị trí duy nhất, nếu vị trí này có người, cô lập tức xoay người rời đi, ngày hôm sau tới sớm hơn, sau đó gọi một chai rượu trái cây nồng độ thấp ngồi thẳng đến quán bar đóng cửa.

Nhưng Phí Ngưng hôm nay không giống trước kia. Phí Ngưng có một người bạn gái từ hồi trung học đã bắt đầu hẹn hò, hai người phân phân hợp hợp gần mười năm, tinh tinh tương tích rồi tra tấn lẫn nhau, rõ ràng yêu đối phương nhưng không thể sống cùng nhau.

Thang Chỉ cảm thấy mình sớm đã thành thói quen hai người bọn họ ba ngày ầm ĩ nhỏ năm ngày ầm ĩ lớn, ba tháng chia tay một lần năm tháng hợp lại một lần.

Nhưng nhìn Phí Ngưng ngồi một mình bên quầy bar, nàng lại đau lòng không thể khống chế.

Từ nhỏ Phí Ngưng đã một mình, lớn lên ở cô nhi viện, vì ở bên bạn gái Lê Ngạo, chịu rất nhiều khổ. Cô cố chấp chiếm hữu, luôn nghĩ Lê Ngạo chỉ có mình cô.

Nhưng Lê Ngạo hết lần này tới lần khác là một cô gái nhà giàu sống an nhàn sung sướиɠ, tuy trong lòng chỉ có Phí Ngưng nhưng không chịu nổi gông xiềng Phí Ngưng lấy danh nghĩa yêu thương đeo lên cho cô ấy. Cô ấy hướng tới độc lập và tự do, có rất nhiều bạn bè của giai cấp thượng lưu mà điều này vừa vặn Phí Ngưng không thể dung nhập.

Cho nên tình yêu và ghen tuông đan xen, thậm chí vặn vẹo, mới tạo thành cục diện hôm nay của nhau.

Mà sau mỗi lần chia tay, Phí Ngưng đều kéo Thang Chỉ đến uống rượu. Nhưng uống đều là rượu hoa nồng độ thấp, không say lòng người. Có điều lần này còn chưa tới gần, Thang Chỉ đã ngửi thấy mùi cồn nồng nặc trên người Phí Ngưng.

Không đúng lắm......

Thang Chỉ nhíu mày, hỏi: “A Ngưng, cậu và Lê Ngạo…..”

Phí Ngưng sảng khoái đáp: “Đúng, lại chia tay.....Không biết lần thứ mấy chia tay.....Nhưng sau này sẽ không nữa, hai bọn tôi hoàn toàn đứt đoạn!”

Phí Ngưng đã uống đến choáng váng, tay cầm ly rượu của mình lắc lư, giống như bất cứ lúc nào cái ly cũng có thể rơi xuống đất.

“Cậu uống hơi nhiều rồi...” Thang Chỉ ngồi xuống bên cạnh Phí Ngưng, lấy ly rượu từ trong tay cô xuống. Cúi đầu tới gần, Thang Chỉ chú ý tới khóe mắt Phí Ngưng trong suốt.

“Cậu nói, cậu nói vì sao cô ấy mềm lòng như vậy? Rõ ràng chúng ta đều không phải người cùng một thế giới...” Phí Ngưng thì thào tự nói: “Đều nói sau khi gương vỡ lại lành thì tình cảm càng sâu đậm, hai bọn tôi, thật sự là gương vỡ đầy đất…..”

Thang Chỉ thở dài, vuốt tóc Phí Ngưng: “Đừng nghĩ nữa, tối nay trở về ngủ một giấc thật ngon.”

Không nghĩ tới động tác của cô trực tiếp đưa Phí Ngưng đến gần. Phí Ngưng lập tức nhào vào trong lòng Thang Chỉ, gối đầu lên vai Thang Chỉ, cúi đầu thở dốc.

“A Chỉ à, tôi kể cho cậu nghe, trong chuyện xưa gương vỡ lại lành đều là nói bậy! Nào có cái gương vỡ có thể hoàn mỹ không sứt mẻ dán với nhau? Đó đều là lời nói dối......”

“Vết nứt kia, vĩnh viễn sẽ ở giữa hai người, thỉnh thoảng sẽ đau đớn cậu một chút...”

Giọng Phí Ngưng càng lúc càng nhỏ nhưng lại như một cây ngân châm nhỏ, lập tức đâm vào trong lòng Thang Chỉ.

Đau quá......

Đúng vậy, điển cố gương vỡ lại lành tuyệt vời biết bao nhưng trong gương vĩnh viễn đều có một vết thương. Nó không thể bị tiêu trừ, không thể bị lãng quên, nó sẽ luôn luôn nhắc nhở hai người, đã từng có quá khứ ngu xuẩn hoặc bi thương cỡ nào.

Nhất là đoạn tình cảm dừng lại kia.

Nguyên nhân không nói ra miệng tựa như một đạo gai, tiến thêm một bước, lui một bước đều là sinh đau, máu tươi đầm đìa.

Qua Hàn a......

Thang Chỉ không dám ngẫm nghĩ nhưng phát hiện cả người mình đã sớm lạnh lẽo.

Nàng không biết vì sao nàng đột nhiên nhớ tới Qua Hàn, đột nhiên nhớ tới đã từng không cáo mà biệt......

Có thể hôm nay Qua Hàn tới tìm nàng, truyền ra một loại tín hiệu “Chị còn đang thích em” với nàng đi...

Hợp lại? Nàng chưa từng nghĩ tới.

Cũng thật sự không nhất định.

Nàng nghĩ, có lẽ nàng thật sự đã suy nghĩ qua nhưng nàng vẫn cảm thấy hai người không thích hợp, cho nên cuối cùng ý nghĩ này không giải quyết được gì.

Nghĩ vậy, Thang Chỉ cảm thấy mình tựa hồ thoải mái hơn một chút. Trong cơ thể dường như có thứ gì đó được phóng thích trong nháy mắt, lại có thứ gì đó được nạp lại.

Mà Phí Ngưng nửa dựa vào người nàng đã say đến bất tỉnh nhân sự. Thang Chỉ tính tiền, đỡ Phí Ngưng về tới nhà nàng, thu xếp ổn thỏa cho cô mới rời đi.

Nàng hiểu Phí Ngưng, đối với nàng, uống chút rượu ngủ một giấc liền trôi qua rất nhiều chuyện, hôm sau lại là một ngày mới.

Thang Chỉ bận rộn hồi lâu mới về đến nhà, về đến nhà đã gần mười một giờ. Nàng còn chưa kịp nhìn điện thoại, đã vội vàng rửa mặt lên giường, chuẩn bị ngủ sớm dậy sớm sáng hôm sau tiếp tục rèn luyện.

Đang chuẩn bị đi ngủ, Thang Chỉ mới đột nhiên phát hiện trên điện thoại có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ của Qua Hàn, còn có mấy trăm tin nhắn wechat.

Thang Chỉ nghi hoặc, vừa mới chuẩn bị mở ra xem xét, Qua Hàn điện thoại lại lần nữa gọi tới: “A Chỉ, cô rốt cuộc nghe điện thoại! Chuyện hôm nay tôi chiếu cố không chu toàn, ngôn luận trên mạng không cần quản nó, tôi sẽ tìm quan hệ công chúng lập tức làm sáng tỏ!”