Chương 6

Có thể là trời sinh Thang Chỉ có khứu giác càng thêm mẫn cảm đối với nguy hiểm, nháy mắt đèn flash lóe lên, nàng cơ hồ theo bản năng đứng lên từ chỗ ngồi.

“Có chụp lén?” Qua Hàn hỏi.

“Đúng vậy, Qua Hàn tỷ đừng nhúc nhích, tôi đi xem. Trường học có camera theo dõi chạy không xa lắm.” Thang Chỉ nhét thẻ ID của mình vào tay Qua Hàn, dặn dò: “Nếu còn có sinh viên riêng khác, cô cầm thẻ của tôi đến tòa nhà nghiên cứu khoa học đối diện trước đi, tòa nhà nghiên cứu khoa học không có thẻ trường không vào được.”

“Được.” Qua Hàn tiếp nhận thẻ chạm vào ngón tay Thang Chỉ, có chút lạnh.

Thang Chỉ mang theo túi xách đầu tiên là đến phòng an ninh của căn tin lấy camera, sau đó mang theo ba bảo vệ rất nhanh vây quanh fan cuồngchụp ảnh.

“Ảnh chụp, giao ra đây.” Thang Chỉ mặc dù thoạt nhìn ôn nhu nhưng đối với vấn đề nguyên tắc không nương tay chút nào.

“Dựa vào cái gì! Cô nói tôi chụp ảnh liền chụp ảnh? Tôi còn nói cô bịa đặt phỉ báng đâu!” Nam nhân chụp ảnh mắng chửi đĩnh đạc, không hề để Thang Chỉ vào mắt.

“Như thế nào, muốn tôi điều ra giám sát sau đó đưa cậu đến cục cảnh sát cậu mới bằng lòng thừa nhận?” Thang Chỉ nhướng mày: “Chụp ảnh là xâm hại quyền lợi người khác, cần gánh vác trách nhiệm pháp luật tương ứng. Cậu cảm thấy chúng tôi có muốn nói chuyện này trước mặt nói chuyện này hay không?”

“...... Không phải là cục cảnh sát sao, nhiều chuyện lớn, có bản lĩnh......Có bản lĩnh thì gọi đi!”

Tuy rằng nam nhân nói chuyện vẫn đúng lý hợp tình nhưng Thang Chỉ đã nghe ra chút do dự. Thang Chỉ nháy mắt với bảo vệ, quyết đoán gọi điện thoại báo cảnh sát.

“Thế nào, qua bên kia nói đi?”

Tiếng chuông vang lên, nam nhân đối diện rốt cuộc thay đổi sắc mặt.

“Được được, xóa đi là được.” Nam nhân khúm núm đáp ứng, mới vừa lấy điện thoại ra, Thang Chỉ liền đoạt lấy, xóa sạch ảnh nền, ngay cả trạm thu hồi cũng không buông tha.

Nàng tỉ mỉ kiểm tra thư viện ảnh trong điện thoại ba lần mới trả lại điện thoại.

“Anh bảo vệ, phiền anh dẫn người này đi đăng ký một chút. Dù sao trường học cũng là tháp ngà, các học sinh đều rất đơn thuần, vạn nhất có phần tử phạm pháp như vậy trà trộn vào rất dễ dàng tổn thương đến thể xác và tinh thần học sinh.” Thang Chỉ nói.

“Được, Thang lão sư.” Bảo vệ áp giải nam nhân về chỗ cảnh vệ của trường.

Thang Chỉ vừa đi về vừa tự hỏi, tuy rằng nàng xóa bỏ ảnh chụp của nam nhân nhưng nam nhân này không khỏi nhận thức quá nhanh, giống như hạ trí.

Tuy rbản thân Thang Chỉ cũng không biết giới giải trí nhưng nàng cũng biết giới giải trí fan cuồng và chó săn điên cuồng cỡ nào. Nam nhân này giống như thổi đến bong bóng, nhẹ nhàng chạm vào liền nổ tung.

Lạ thật.

Tâm thần Thang Chỉ không yên, cảm thấy vẫn phải nhắc nhở Qua Hàn một chút, có thể còn có âm mưu khác.

Thang Chỉ gọi điện thoại cho Qua Hàn: “Qua Hàn tỷ, cô đang ở đâu, tôi đi tìm cô đây.”

Qua Hàn: “Tôi đang ở lầu nghiên cứu khoa học, đại sảnh lầu một.”

“Được, cô chờ một chút, tôi đi tìm cô.”

“Được.”

Thang Chỉ cúp điện thoại liền vội vội vàng vàng chạy về phía tòa nhà nghiên cứu khoa học. Gió thu hơi lạnh nhẹ nhàng lướt qua gò má Thang Chỉ, lá phong màu vàng theo gió bay xuống, giẫm lên phát ra tiếng vang “răng rắc răng rắc”. Ánh nắng giữa trưa tươi sáng nhưng không chói mắt, chiếu rọi trên mặt đất tạo thành những đốm sáng nhợt nhạt.

Khuôn viên trường An Đại rất đẹp, bốn mùa không giống nhau. Tùy tiện chụp từ góc độ nào, mỗi một khung hình đều là một bức tranh tuyệt đẹp.

Thang Chỉ quét mã thân phận tiến vào lầu nghiên cứu khoa học. Tòa nhà nghiên cứu khoa học bởi vì trường kỳ bảo tồn các loại dụng cụ, luôn luôn điều chỉnh nhiệt độ đến nhiệt độ ổn định, khi đi vào có thể cảm giác được một chút mát mẻ.

Giữa trưa tòa nhà nghiên cứu khoa học trống rỗng, chỉ có hai bên đối diện mở cửa sổ. Hai bên hành lang dài là phòng thí nghiệm đóng chặt cửa phòng. Phần lớn thí nghiệm của An Đại được sắp xếp vào buổi chiều và buổi tối, không ảnh hưởng đến thời gian đi học bình thường. Trong hành lang còn phiêu đãng một tia mùi nước khử trùng nhàn nhạt.

Thang Chỉ đi tới đại sảnh, cũng không thấy bóng dáng Qua Hàn.

A?

Thang Chỉ vừa đi sâu vào trong tòa nhà nghiên cứu khoa học, vừa cầm điện thoại gõ gõ hỏi tin tức của Qua Hàn.

Chỉ nháy mắt ngây người, nàng đột nhiên cảm giác được sau lưng có người đột nhiên xuất hiện một phen kéo lấy ống tay áo của nàng, sau đó kéo nàng vào một gian không có khóa lại, nửa hôn ám phòng thí nghiệm.

Nàng bị đè lên cánh cửa đột nhiên khép kín, cấn hơi đau.

“Ai......”

“Thật xin lỗi.”

Hai tiếng đồng thời vang lên, Thang Chỉ mới nhìn rõ người đang kéo nàng là Qua Hàn.

“Qua Hàn tỷ, cô không sao chứ.” Ánh mắt Thang Chỉ vừa chạm tới Qua Hàn, cũng rất nhanh thu hồi lại.

Nàng dựa lưng vào cửa, cánh tay Qua Hàn chống khung cửa, nghiễm nhiên chính là một bộ dáng kabedon.

Thang Chỉ cảm thấy lỗ tai mình có chút nóng lên.

Nhưng Qua Hàn tựa hồ tuyệt không thèm để ý loại tư thế mập mờ này, không biết cô rốt cuộc cố ý hay căn bản không nghĩ tới điểm này, chỉ thản nhiên trả lời vấn đề của Thang Chỉ.

“Tôi không sao nhưng bọn họ hẳn là có chuẩn bị mà đến. Sau khi cô đi tôi lại thấy có người đang chụp ảnh nên đến nơi này.” Qua Hàn trầm tư một lát.

“Đúng, tôi cũng muốn nói cho cô biết cái này.” Thang Chỉ nói: “Nam nhân kia quả nhiên là điệu hổ ly sơn, cũng may cô không có việc gì, chỉ là ảnh chụp có thể phải tìm cơ hội khác xử lý.”

“Tôi sẽ liên lạc với nhân viên quan hệ công chúng của phòng làm việc, cô không cần quá bận tâm.”

Qua Hàn buông cánh tay đặt trên khung cửa, đưa tay vuốt mái tóc có chút hỗn độn bên mặt Thang Chỉ. Vừa rồi Thang Chỉ chạy quá vội vàng nên tóc rối loạn cũng không biết.

Nhưng Thang Chỉ thật sự chịu không nổi Qua Hàn trêu chọc như vậy.

Bản thân Qua Hàn có một khuôn mặt nữ vương hệ cấm dục, đẹp đến làm cho Thang Chỉ cảm thấy đứng bên người cô hô hấp đều là một loại tội ác. Bây giờ mọi người đều nói khi nghiêm túc làm việc thì hệ cấm dục là đẹp nhất mà Qua Hàn tiếp xúc gần gũi như thế đang nghiêm túc trêu đùa sợi tóc của nàng, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ càng làm cho cô tăng thêm vài phần mị thái, nhất thời Thang Chỉ không biết nên để ánh mắt ở đâu.

Lông mi của Qua Hàn như con bướm đen rủ xuống, sống mũi cao thẳng có độ cong ôn nhu. Ngón tay của cô dài nhỏ, khớp xương rõ ràng, trắng như sương sớm ngưng kết. Ngón tay lướt đi giữa sợi tóc, Thang Chỉ cảm thấy Qua Hàn ôn nhu như phóng đại gấp trăm lần, theo máu chậm rãi dung nhập vào thân thể của nàng.

“Nếu không có việc gì, vậy chúng ta…..” Giọng Thang Chỉ vừa lên, đột nhiên bị Qua Hàn dùng ngón trỏ ngăn chặn cánh môi.

Trong hành lang vốn yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Thang Chỉ nghe tiếng dừng lại.

Cùng lúc đó, tiếng huyên náo bên ngoài đột nhiên dừng lại nhưng Thang Chỉ có thể nghe tiếng phân biệt ra, người bên ngoài cũng tựa hồ trở nên cẩn thận, ngay cả đi đường cũng cẩn thận từng li từng tí, không định phát ra tiếng vang quá rõ ràng.

Qua Hàn bước về phía trước một bước, nhẹ nhàng đè lên thân thể Thang Chỉ, lỗ tai dán vào cửa sau lưng nàng.

“!” Thang Chỉ cảm thấy Qua Hàn tựa vào trong nháy mắt, toàn thân nàng đều trở nên cứng ngắc.

Ảnh hậu, đây là ở bên ngoài!

Cô có thể chú ý một chút không!

Đồ quyến rũ chết tiệt!

Thang Chỉ yên lặng phun tào trong lòng, nhiệt độ trên người Qua Hàn và Thang Chỉ chênh lệch không nhiều lắm nhưng nàng cảm thấy làn da hai người dán sát giống như lửa bắt đầu cháy rực.

Đặc biệt là cổ và xương quai xanh.

Nơi Qua Hàn khẽ cúi đầu gối lên.

Nhưng rõ ràng Qua Hàn cái gì cũng không làm, chỉ dán sát vào Thang Chỉ an tĩnh nghe tiếng vang bên ngoài nhưng cả người Thang Chỉ bắt đầu tâm viên ý mã.

Đây là chuyện gì chứ!

Trong lúc bất chợt, một trận mùi hoa hồng thơm ngát xông vào xoang mũi Thang Chỉ, là mùi nước hoa trên người Qua Hàn. Mùi vị này quá nhạt nên chỉ có lúc da thịt hai người dán vào nhau Thang Chỉ mới có thể ngửi thấy.

Mùi thơm này như một bàn tay không nhìn thấy, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng an ủi tâm tình khẩn trương của Thang Chỉ, làm cho nàng chậm rãi, chậm rãi thả lỏng xuống.

“Người bên ngoài đi chưa?” Thang Chỉ đè thấp âm lượng.

“Còn chưa.” Qua Hàn đột nhiên quay đầu, hơi thở ấm áp phun vào bên tai Thang Chỉ, kí©h thí©ɧ thần kinh của nàng lần nữa căng thẳng.

Ngứa ngáy, mềm mại, ôn nhu lại lưu luyến.

Rõ ràng chỉ ăn một bữa cơm với ảnh hậu lại trở nên giống như liên lạc của cục tình báo.

Có điều an toàn của ảnh hậu là quan trọng nhất, Thang Chỉ cũng không dám động đậy, phòng thí nghiệm to như vậy chỉ có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của hai người bọn họ.

Rèm cửa phòng thí nghiệm đều đóng chặt, chỉ có một chút ánh mặt trời chiếu vào từ khe hở, Thang Chỉ cụp mắt nhìn ánh sáng vụn vặt trên mặt đất, hô hấp nhẹ hơn một chút.

Chẳng biết từ lúc nào, trong lòng tay của nàng thấm đầy mồ hôi, vị trí góc trên bên trái ngực, nhảy lên có chút nhanh.