Chương 51: Lâm Nhược Khê là Bạch Nguyệt Quang?

Anh Cảnh Ngôn chính là chấp niệm của cô ta từ bé đến giờ, cũng là ứng cử viên hoàn hảo để trở thành chồng của cô ta, cô ta không cho phép bất cứ ai giảnh lấy anh ấy từ tay mình.

Nếu trước đây chỉ mình cô ta đơn thân độc mã trong cuộc chiến này, thì giờ đây đã khác rồi, cô ta còn có một cây đại thụ đứng sau lưng, chính là Lục Đình Viễn, ông ấy đã trở lại rồi.

Cô ta biết ông ấy ưng ý mình, nên dựa vào việc đó thì cho dù cô ta không cần ra tay, Lâm Nhược Khê cũng sẽ sớm bị đuổi ra khỏi Lục gia.

Chỉ cần chờ thời cơ đến... huh! Đến lúc đó, Lâm Nhược Khê sẽ do tùy cô ta định đoạt.

Trong mắt Ôn Thanh hiện lên một tia tàn nhẫn, cô ta thầm tính toán mọi kế hoạch trong đầu, sau đó đứng dậy đi xuống lầu.

Ở tầng dưới, Lục Đình Viễn đang cùng Mộ Thanh Hoan xem phim, một bộ phim Hàn Quốc lâm li bi đát, thấy Ôn Thanh đi xuống, ông ấy tưởng có chuyện xảy ra, vội hỏi:

"Tiểu Thanh, xảy ra chuyện gì à?"

Mộ Thanh Hoan nghe động cũng quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Ôn Thanh, bà cau mày hỏi: “Tiểu Thanh, đầu con bị thương thì nên nghỉ ngơi cho tốt, cần gì thì có thể dùng điện thoại bàn gọi xuống đây, sao lại tự mình chạy xuống?"

Mộ Thanh Hoan mấy ngày nay đều không thấy mặt Ôn Thanh, cơm trưa cũng đều do Trần Mã mang lên lầu, hôm nay bà mới biết Ôn Thanh đang ở đây, cũng vô tình bị thương ở đầu.

Tối qua do bà đi ngủ sớm, Ôn Thanh đến lúc nào bà không biết, rồi chuyện bị thương ra sao bà cũng không chứng kiến.

Vốn dĩ Mộ Thanh Hoan muốn lên lầu gặp Ôn Thanh, nhưng Lục Đình Viễn bảo Ôn Thanh vừa bị thương cần nghĩ ngơi thêm, không cho bà quấy rầy cô ta.

Bây giờ Ôn Thanh lại mang bộ dạng ủy khuất đứng đây, cũng không biết bị ai bắt nạt!

Mộ Thanh Hoan cảm thấy trong lòng có một chút bất mãn, cũng không giải thích được lý do vì sao bà lại nảy sinh bất mãn với Ôn Thanh.

Ánh mắt Ôn Thanh lướt qua Lục Đình Viễn cùng Mộ Thanh Hoan, sau đó nhẹ giọng nói: "Mợ, con có chuyện muốn cùng cậu thương lượng, mợ có thể..."

"Được, hai người nói chuyện đi, đúng lúc mợ cũng buồn ngủ rồi, trở về phòng nghỉ ngơi trước đây."

Mộ Thanh Hoan không chút do dự trực tiếp ngắt lời Ôn Thanh, đứng dậy đi lên lầu. Nếu đã không muốn để bà nghe, thì bà không nghe! Về phòng gọi cho An An còn tốt hơn.

Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng của Mộ Thanh Hoan, Ôn Thanh vội lấy điện thoại ra, mở một đoạn video đưa cho Lục Đình Viễn.

Trong video là cảnh Lục Vũ đang dạy cho Lâm Nhược Khê cách bắn cung.

Khi đó Lâm Nhược Khê bắn trượt nên xấu hổ cúi mặt xuống, nhưng trong mắt Lục Đình Viễn thì là Lâm Nhược Khê đang cố tình làm bộ làm tịch.

Rầm!

Lục Đình Viễn tức giận đập tay lên bàn trà.

"Hừ! Ta đã từng nói rồi, ở trong giới giải trí không có ai được gọi là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn cả."

"Lâm Nhược Khê này, lúc còn bé thì trong sáng thuần khiết, nhưng sau bao nhiêu năm trôi qua rồi, cô ta cũng bị giới giải trí này nhuốm bẩn, còn có thể trong sạch tới mức nào!"

"Lúc còn bé? Chẳng lẽ từ bé anh Cảnh Ngôn đã quen biết cô ta?" Ôn Thanh sốt sắng hỏi.

Lục Đình Viễn liếc nhìn cô, giọng điệu bất mãn: "Lâm Nhược Khê chính là cô gái năm xưa, người mà Cảnh Ngôn nhung nhớ bao nhiêu năm nay."

Lâm Nhược Khê chính là cô gái năm xưa sao?

Câu nói này chính là con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Ôn Thanh.

Cô cảm thấy mình như con ngốc, thảo nào tối qua khi cô ta nói Lâm Nhược Khê chỉ là thế thân, Lâm Nhược Khê lại bày ra bộ dạng hờ hững như vậy, hóa ra chính cô ta mới là trò hề!

"Cho dù tình cảm của Cảnh Ngôn đối với cô ta có sâu đậm đến đâu đi chăng nữa, ta cũng nhất quyết không cho phép cô ta làm con dâu của Lục gia."

Lục Đình Viễn trong lòng tức giận, lúc nói ra cũng không nhìn đến Ôn Thanh bên cạnh, nên tất nhiên không nhìn thấy được biến hóa trên mặt cô ta.

"Cậu, anh Cảnh Ngôn tìm cô ta nhiều năm như vậy, nhất định tình cảm đã in sâu tận xương tủy rồi, cậu thật sự nhẫn tâm muốn chia cắt bọn họ sao?"

Ôn Thanh kềm chế cảm xúc, thận trọng hỏi.

"Hừ! Tìm kiếm nhiều năm thì sao, chẳng qua cũng chỉ là chấp niệm của nó mà thôi, chỉ gặp nhau có vài tháng ngắn ngủi, thì có bao nhiêu thâm tình chứ?"

"Con là con dâu mà Lục Đình Viễn ta ưng ý, chỉ khi con ở bên cạnh Cảnh Ngôn, cậu mới có thể yên tâm."

Nghe ông ấy nói vậy, nét mặt Ôn Thanh bỗng trở nên dịu dàng khác lạ.

Ông ấy nhìn Ôn Thanh lớn lên tất nhiên sẽ hiểu rõ cô ta, cô ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, lễ nghi xứng tầm, chỉ có cô ta mới xứng đáng với A Ngôn, chỉ cô ta mới xứng làm nữ chủ nhân của Lục gia.

Về phần Lâm Nhược Khê, nếu cô ta ngoan ngoãn khôn ngoan chấp nhận rời đi thì thôi, còn nếu không biết điều, ông ấy sẽ dùng đến biện pháp mạnh ép buộc cô ta rời đi.

"Cậu, cậu định làm gì? Anh Cảnh Ngôn rất yêu thương Lâm Nhược Khê, anh ấy nhất định sẽ không đồng ý ly hôn đâu."

Ôn Thanh giả vờ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đang vô cùng lo lắng, cô ta hy vọng Lục Đình Viễn ra tay càng sớm càng tốt.

Mặc dù Lục Đình Viễn nói ông ấy hài lòng với cô ta, nhưng bây giờ Lâm Nhược Khê sớm tối ở bên cạnh anh Cảnh Ngôn, ban đêm có lẽ cũng chung chăn gối, Ôn Thanh càng nghĩ càng tức giận.

"Tiểu Thanh, con đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi dưỡng thương đi. Mọi chuyện liên quan đến Lâm Nhược Khê cứ giao cho cậu, cậu sẽ nhanh chóng xử lý."

...

Trong phòng ngủ lầu hai của Cảnh Lâm Viên

Hai người nằm chung trên một cái giường có biết bao nhiêu xấu hổ.

Nói chính xác, người xấu hổ chỉ có Lâm Nhược Khê, lần trước lúc trời giông bão, cô chỉ bận sợ hãi, hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác.

Nhưng đêm nay, cô lại tỉnh táo lạ thường, Lục Cảnh Ngôn vẫn nằm bên cạnh cô, nói đúng hơn là nằm nhìn cô.

Lâm Nhược Khê liếc trộm anh rồi lại xấu hổ lấy chăn che mặt.

Lục Cảnh Ngôn thấy vậy, nhẹ nhàng kéo chăn khỏi tay cô: “A Tinh, không dám nhìn anh à?”

Lâm Nhược Khê lúng túng: "Không, không có, em chỉ..."

Chẳng lẽ nói là do cô sợ nhìn anh lâu quá sẽ đói bụng ăn quàng hay sao?

Lúc này đây Lâm Nhược Khê đang âm thầm hối hận vì đã đồng ý cho anh ở chung phòng, cô nhận ra dưới ánh mắt anh cô không hề có sức phản kháng.

Nếu anh thực sự làm chuyện vượt giới hạn, cô lo là cô sẽ còn chủ động hơn anh...

Đột nhiên, điện thoại trên tủ đầu giương reo lên:

"Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, mẹ là báu vật của con..."

Tiếng chuông giống như cọng rơm cứu mạng Lâm Nhược Khê, sự lúng túng cũng được hóa giải nhanh chóng.

Lâm Nhược Khê ngồi dậy, lập tức cầm lấy điện thoại.

"Mẹ, muộn như vậy rồi, mẹ còn chưa đi ngủ sao?"

Nghe giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Nhược Khê, đầu bên kia điện thoại Mộ Thanh Hoan không khỏi nở nụ cười: "An An, mau về đi, mẹ nhớ con rồi."

"Vừa rồi không biết Tiểu Thanh nói chuyện gì với ba con, còn không muốn cho mẹ nghe, hừ! Chỉ là mấy chuyện không đâu, mẹ cũng chẳng thèm nghe!"

Bà nói bà chẳng thèm nghe, nhưng trong giọng điệu lại mang theo chút giận dỗi.

Lâm Nhược Khê nghe xong, cảm thấy buồn cười nhưng vẫn an ủi bà: "Mẹ, mẹ đừng nghe, cũng không có chuyện gì to tát, nếu mẹ muốn nghe, An An đều có thể ngày đêm trò chuyện với mẹ.”

"Ha ha, mẹ biết mà, An An tốt với mẹ nhất, An An là áo bông nhỏ của mẹ mà!"

Chỉ vài câu an ủi đơn giản lại có thể giúp tâm trạng căng thẳng của Mộ Thanh Hoan thả lỏng hơn.

Tâm trạng vui vẻ, đầu óc cũng linh hoạt, suy nghĩ được nhiều hơn, cho nên, Mộ Thanh Hoan đột nhiên nhớ đến bạn trai của Lâm Nhược Khê.

"An An, bạn trai con đã về nước chưa? Mẹ muốn sớm được gặp con rể tương lai."