Chương 30: Lâm Yên Nhiên tận lực biểu diễn

Chỉ thấy Lục Cảnh Ngôn đen mặt nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người, thản nhiên nói: "Kết thúc cuộc họp!"

Trong khi moi người còn chưa kịp có phản ứng, anh đã đứng dậy vội vã đẩy cửa đi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi phòng họp, Lục Cảnh Ngôn đã thấy Cố Ngự Phong hớt hải chạy đến.

Tình nghĩa anh em bao nhiêu năm giữa họ, chỉ cần liếc mắt là đã biết đối phương đang nghĩ gì. Lục Cảnh Ngôn nhìn Cố Ngự Phong, ra hiệu đi vào phòng làm việc.

"Ai đứng sau chuyện này? Có phát hiện ra không?" Bước vào phòng làm việc, Lục Cảnh Ngôn trực tiếp hỏi.

“Lâm Yên Nhiên, cô chị gái trên danh nghĩa của chị dâu.” Cố Ngự Phong nói đến đây thì có chút ngập ngừng, “Lão đại, trước đây anh đã nói sẽ không nhúng tay vào chuyện của nhà họ Lâm, nhưng bây giờ… chị dâu - vợ anh đang bị cư dân mạng mắng rất thảm, không lẽ anh cũng định mặc kệ?"

Lúc này, thứ ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt Lục Cảnh Ngôn đã biến thành băng giá, anh siết chặc nắm tay, anh đang nghĩ sẽ làm gì tiếp theo thì điện thoại rung lên.

Lục Cảnh Ngôn lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thấy màn hình nhấp nháy 2 chữ "A Tinh" thì cảm xúc tức giận trên mặt anh dịu đi, sốt ruột bắt máy.

“A Tinh…” Giọng anh rất nhẹ, giống như an ủi cô, chỉ sợ Lâm Nhược Khê bên kia chịu ấm ức quá lớn sẽ bật khóc.

Nhưng điều anh lo lắng lại không xảy ra, Lâm Nhược Khê tựa hồ như không bị ảnh hưởng chút gì từ cư dân mạng, giọng cô vẫn rất thoải mái: "Lục Cảnh Ngôn, anh xem tin tức trên mạng chưa? Anh yên tâm đi, chuyện nhỏ này em có thể tự mình giải quyết."

"Anh nhớ không đêm đó anh đã đáp ứng yêu cầu của em, cho chúng ta không gian và tự do riêng, nên anh cứ để chuyện này cho em giải quyết nhé!"

Nghe cô nói như vậy, Lục Cảnh Ngôn lại nhíu chặt mày, suy nghĩ một chút mới mở miệng: “A Tinh, em là bảo bối anh nâng niu trên bàn tay, anh không cho phép bất kỳ ai làm em tổn thương, chuyện lần này rất nghiêm trọng, anh nhất định phải can thiệp, ngay cả khi ..."

Anh còn chưa nói xong, giọng nói mềm mại của Lâm Nhược Khê đã truyền đến.

"A Ngôn, em là vợ của anh, tiền của anh là của em, em không cho phép anh dùng tiền của em để giải quyết những chuyện này."

"Còn có, kẻ thù này là của riêng em, em muốn tự mình giải quyết. Anh giúp em như vậy, em sẽ cảm giác như mình không có năng lực gì, còn phải ngồi chờ người khác giúp mình, em sẽ buồn đấy, buồn sẽ sinh ra phiền muộn, rồi có thể…có thể sẽ lại mất trí nhớ, lại quên mất A Ngôn."

Câu cuối cô còn cố tính kéo dài giọng, có người nói vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ chính là sự yếu đuối, nhất là trước mặt người thích yêu. Mặc dù kẻ thù trước mắt cô bây giờ chỉ là một ả bạch liên hoa, nhưng cô chỉ nói sự thật, cô không muốn Lục Cảnh Ngôn nhúng tay vào. Ở chung mấy ngày, Lâm Nhược Khê đã hiểu ra, đối với Lục Cảnh Ngôn không được quá nóng nảy, nhất định phải lấy nhu thắng cương!

Hơn nữa, cơn ác mộng đêm qua đã đưa cô trở về thời thơ ấu. Mặc dù mọi thứ trong giấc mơ đều mờ ảo, nhưng cô ấy đã nhìn Lâm Yên Nhiên lúc nhỏ, cô ta cứ luôn miệng gọi A Ngôn. Khi đó Lục Cảnh Ngôn chỉ là cậu bé lạnh lùng, đối với người khác thì luôn lãnh đạm, nhưng đối với Lâm Nhược Khê thì luôn nhẹ nhàng.

Lúc đó cô đã biết được, tình yêu mà Lục Cảnh Ngôn dành cho cô bây giờ, đã được anh gìn giữ qua những tháng năm tuổi trẻ đó, nên cô tin rằng, anh sẽ vẫn như ngày xưa, sẽ thỏa hiệp yêu cầu của cô.

Quả nhiên, chỉ mấy giây sau giọng Lục Cảnh Ngôn đã truyền đến, bất đắc dĩ nói: "A Tinh, anh thua thật rồi, trước mặt em anh luôn là kẻ thua cuộc. Nhưng trước tiên em phải đồng ý với anh, anh chỉ cho em ba ngày, đến lúc đó nếu em vẫn chưa giải quyết được chuyện này, anh sẽ giải quyết bằng cách của anh, em cũng không được can dự nữa."

Nói xong, Lục Cảnh Ngôn nén giận cúp điện thoại. Phải nhượng bộ đến như vậy, anh không thấy giận mới là chuyện lạ!

Cố Ngự Phong ở bên nhìn dáng vẻ ủy khuất của anh, kinh ngạc há hốc mồm, "Lão đại, cứ để chuyện này như vậy sao?"

“Cậu còn muốn sao?” Lục Cảnh Ngôn trợn mắt nhìn anh ta, nói tiếp: “Xử lý mấy chuyện này nhất định phải dùng tiền, chị dâu của cậu bảo tiền của tôi đều là của cô ấy, không cho tôi tiêu, thì còn làm được gì"

Cố Ngự Phong dùng ánh mắt nghi hoặc dò xét, anh ta cho rằng lão đại của anh ta bị chuốc thuốc rồi, anh ấy cần bỏ tiền để xử lý mấy chuyện này hay sao? Anh ấy là Lục Cảnh Ngôn mà, chỉ cần lên tiếng, có biết bao nhiêu người muốn ra tay giúp anh ấy xử lý.

Tuy nhiên, anh ta cũng có thể hiểu rằng bất cứ khi nào chị dâu xảy ra chuyện, thì lão đại sẽ chẳng còn bình tĩnh mà nghĩ đến chuyện gì khác.

"Được rồi, lời của chị dâu là thánh chỉ, em không dám không tuân theo. Còn một điều nữa, hai tập đầu tiên của "Tiến lên" đã được biên tập, tổ đạo diễn đề nghị đưa cuộc thi bắn cung lên phát sóng ngày đầu tiên, họ cho rằng nếu làm vậy chương trình chắc chắn sẽ bùng nổ. Nếu lão đại quyết định cho chị dâu ba ngày để giải quyết chuyện trên mạng, thì em sẽ để "Tiến lên" bắt đầu phát sóng vào ngày thứ tư." Cố Ngự Phong nói xong, thì xoay người ra khỏi phòng làm việc.

Anh ta đi không bao lâu, Lục Cảnh Ngôn cũng cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.

Vốn dĩ anh cũng muốn chuyên tâm làm việc, nhưng trong đầu lại chỉ có hình bóng của cô gái nhỏ, vừa rồi anh còn tức giận đến mức cúp điện thoại, không biết cô gái nhỏ có buồn không?

Nghĩ rằng Lâm Nhược Khê có thể đang buồn rầu ở nhà, anh cũng không còn tâm trạng làm việc, định sẽ đi về nhà.

Cô gái nhỏ trông có vẻ điềm tĩnh và lanh lợi, nhưng gặp chuyện như vậy không chừng đang trùm chăn trốn trên giường khóc thầm!

Hầm để xe tòa nhà Kình Thiên.

Lục Cảnh Ngôn đi về phía xe của mình, lúc đi qua một góc, anh nghe thấy một tiếng kêu nhẹ đầy nhẫn nhịn.

"Ah……"

Sau đó, đột nhiên có một thân hình trắng trẽo gầy yếu ngã về phía Lục Cảnh Ngôn

Rầm

“Aaa!” Lần này giọng không còn mềm mại nữa, mà đã biến thành tiếng hét.

Người phụ nữ mặc đồ trắng trên mặt đất lồm cồm ngồi dậy, nhìn đôi giày da màu đen cách cô ta một bước chân.

Lục Cảnh Ngôn lạnh lùng nhìn cô ta, trong mắt không có chút ấm áp nào.

Lúc nãy khi nghe thấy giọng anh đã cảnh giác, lúc cô ta lao về phía anh, anh đã nhanh chóng di chuyển lùi về sau một bước tránh việc cô ta ngã vào người anh.

Người phụ nữ vén lại mái tóc rối bù, để lộ khuôn mặt thanh tú và thuần khiết, đây chẳng phải ai xa lạ, chính là Lâm Yên Nhiên, chẳng qua cô ta đang cải trang.

Cô ta sợ Lục Cảnh Ngôn sẽ quay về tìm Lâm Nhược Khê, lại được lệnh của kim chủ đứng sau phải đến đây ngăn cản. Mặc dù cô ta không chắc chắn sẽ ngăn cản được Lục Cảnh Ngôn, nhưng kim chủ muốn vậy! Trong hai ngày qua, kim chủ đã bắt cô ta thay đổi ngoại hình, cho dù có hỏa nhãn kim tinh cũng chưa chắc có thể phát hiện ra cô ta.

Vốn dĩ cô chỉ muốn lao vào vòng tay của Lục Cảnh Ngôn và đem "sự thật" nói cho anh một cách hợp lý nhất, nhưng ai ngờ Lục Cảnh Ngôn lại tránh được.

Thế nên cô ta đành dùng hạ sách tiếp theo, níu lấy tay áo của Lục Cảnh Ngôn, nhưng Lục Cảnh Ngôn trực tiếp né tránh, trong lúc dằn co, một tiếng "rẹt" vang lên, vai áo của cô ta lập tức bị rách.

Lục Cảnh Ngôn khinh thường nhìn màn trình diễn vụng về của cô ta, anh vừa định quay đi chỗ khác, lại phát hiện sau gáy cô ta có một vết bớt hình "ngôi sao bảy cánh".

Giống hệt “ngôi sao bảy cánh” sau gáy cô gái nhỏ, đồng tử của Lục Cảnh Ngôn đột nhiên co rút lại, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia hung ác.

Lúc này, Lâm Yên Nhiên dùng đôi mắt đỏ hoe và ánh mắt triều mến ngẩng đầu lên nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"A Ngôn, anh còn nhớ em không? Anh nhìn kỹ em đi, em là A Tinh! Là A Tinh mà anh yêu thương nhất, lúc còn nhỏ anh đã từng nói, lớn lên anh sẽ cưới em..."