Khi người phụ trách đuổi theo ra tới, Dư Nghệ còn chưa đi xa, một nhóm phụ nữ huyên náo nói chuyện, chặn kín mít lối đi, cô muốn đi qua liền hét to lên vài lần cũng không có ai để ý, còn bị không ít người ném cho ánh mắt xem thường. Người trong giới giải trí là những người thực tế nhất, nhìn cách ăn mặc liền biết Dư Nghệ là diễn viên nhỏ dưới đáy, nghèo kiết hủ lậu, đương nhiên sẽ không cho cô sắc mặt tốt.
Cô thở dài, cố gắng lách qua. Nhân vật này xem như vô vọng, ai có thể nghĩ đến gặp được Phỉ Hành Vân tại đây, hắn là tổng tài lớn, không ở văn phòng làm giao dịch trên dưới 500 vạn, chạy tới đây xem thử kính gì chứ?
Dư Nghệ một bụng tức giận. Giống như trong nháy mắt từ thiên đường rớt xuống địa ngục. Cho dù cô có một thân kỹ năng diễn xuất, chớp mắt là có thể điều chỉnh tốt trạng thái, nhưng bản thân ở tầng dưới cùng thì không dễ dàng tìm thấy cơ hội.
“Chen cái gì vậy! Đυ.ng trúng túi xách của tôi rồi cô không thấy sao?”
Dư Nghệ còn đang suy nghĩ tới chuyện có nên đầu quân tới mấy bộ phim văn nghệ để tìm đường ra hay không, cũng không để ý tới tiếng hét chói tai của cô gái nào đó, một lòng chỉ nghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
“Ê! Cô bị điếc sao? Tôi gọi cô đó, cô không nghe thấy sao?”
Thấy Dư Nghệ không quan tâm, cô gái giận sôi máu, dứt khoát đứng ra chặn lối đi, nâng cằm lên, bất mãn nói: “Tôi để cho cô đi rồi sao? Cô đυ.ng trúng túi xách của tôi, có biết cái túi này giá bao nhiêu không?”
Dư Nghệ thiếu chút nữa là đυ.ng vào cô ta, vừa ngẩng đầu lên, trước mắt hiện lên khuôn mặt trang điểm trắng bệch với đôi môi đỏ tươi, cô hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, cần thận hỏi: “Cô là muốn…”
Dư Nghệ hoàn toàn chưa nắm bắt được tình huống lúc này, cô gái trang điểm đậm hừ lạnh một tiếng, giơ cái túi xách trong tay lên, chỉ vào vết xước dường như không nhìn thấy được, tức giận nói: “Có thấy không? Là do cô làm đó! Đền tiền đi!”
Dư Nghệ híp mắt nhìn, chiếc túi xách của cô gái trang điểm đậm này nằm trong bộ sưu tập thu đông năm ngoái của Coach, là loại túi đưa thư hình chữ nhật, bên ngoài làm bằng da có đường vân trắng, góc dưới bên phải có một vết xước cỡ cái móng tay, hơi xám xám, hiển nhiên là đã ma sát với mặt tường làm cho phần da này bị hỏng.
Nhìn vết xước có vẻ như rất mới, hóa ra đây là muốn lợi dụng cô sao. Đáng tiếc, tìm lầm đối tượng. Dư Nghệ cười cười, nâng cái túi của cô gái trang điểm đậm lên, nhìn thoáng qua, “Cô nói đây là do tôi làm? Vậy cô nói cho tôi nghe một chút, tôi dùng cái gì để làm cho túi xách của cô bị xước thành như vậy?”
Cô gái trang điểm đậm sửng sốt, ánh mắt quét một vòng trên người Dư Nghệ, muốn tìm một cái cúc áo hay thứ gì đó linh tinh gánh tội. Nhưng Dư Nghệ một thân ăn mặc đơn giản, áo chữ thun chữ T quần jeans, thậm chí một món trang sức cũng không có, trên mặt cô gái trang điểm đậm có chút biến sắc, cắn chặt răng, vẫn không cam lòng buông tha như vậy, dứt khoát nói: “Là lúc nảy cô đυ.ng trúng tôi, cho nên tôi mới bị đập vào tường! Tôi mặc kệ, chút nữa tôi còn đi thử kính, nếu bởi vì cô mà tôi không được chọn, cô lấy cái gì đền cho tôi?”
“Vậy chứ cô muốn giải quyết chuyện này thế nào?”
“Đến tiền đi!”. Tròng mắt của cô gái trang điểm đậm xoay chuyển một cái, còn tưởng rằng Dư Nghệ ghê gớm thế nào, thì ra chỉ là một quả hồng mềm, để cô ta đền một số tiền, vừa lúc có thể mua được một cái túi xách mới. Cô gái trang điểm đậm thiếu chút nữa không kiềm được ý cười nơi khóe miệng, lạnh giọng nói: “Ba vạn, thiếu một đồng cũng không được! Cái túi xách này tôi mới mua năm nay, lúc mới mua cũng gần hai mươi vạn. Cô chỉ cần bồi thường chút tổn thất tinh thần cho tôi là được rồi, nhìn cô cũng giống như còn nhà đàng hoàng, chắc sẽ không tới mức chối bỏ trách nhiệm đi.”