Trời về đêm. Cơn mưa nặng hạt ập đến xua tan đi cái nóng mùa hè oi bức chết người. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên nóc nhà thành một bản tình ca quen thuộc. Cát Tường nấu đồ ăn xong rồi thì anh ngồi chờ Như Ý tắm ra rồi ăn cơm.
" Như Ý .. xong chưa. Cơm canh nguội hết rồi ". Cát Tường lớn tiếng gọi.
" Xong rồi.. xong rồi ". Như Ý nói rồi chuẩn bị mặc đồ. Chẳng biết chân tay lóng ngóng làm sao mà cái áo ngực rơi xuống sàn nhà ước sủng.
" Chết Tiệt... ". Như Ý chửi nhỏ một câu. Không lẽ bây giờ cô lớn tiếng nhờ anh hai lấy cái áo ngực khác giùm. Cô tính mặc lại áo ngực ướt, nhưng nghĩ đến ngày thường cô cũng thả ngực rong Cát Tường cũng có để ý đâu, nghĩ vậy cô ném cái áo ngực ướt ra chỗ khác chỉ mặc mỗi cái cái đầm ngủ bằng phi bóng màu đỏ đi ra, mái tóc ướt cũng được cô quấn khăn trùm kín cả đầu.
Cát Tường ngồi ở bàn ăn chờ Như Ý ra. Thấy cô đi ra thì theo bản năng anh quay qua nhìn. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì anh lập tức bị bộ phận trước ngực của Như Ý nhô ra làm anh như bị hút lấy linh hồn vậy. Cảm giác đê mê tìиɧ ɖu͙© lúc trước anh được trải nghiệm ập đến làm 2 má của anh đỏ ửng. Thằng nhóc nhỏ cũng vì suy nghĩ sâu xa của anh mà đã đứng dậy khóc ăn. Cát Tường nhanh chóng dời mắt ra chỗ khác kiềm chế du͙© vọиɠ như điên trong lòng.
" Anh hai.. Anh sao vậy ?. Anh bị sốt hay sao mà mặt đỏ vậy ". Như Ý ngồi xuống bàn ăn lên tiếng. Cô đưa tay qua rờ lên trán của Cát Tường một cái.
" Anh không sao. Em ăn cơm đi nguội rồi ". Cát Tường cười rồi đánh lạc hướng nói. Bàn tay của Như Ý mà để lên trán của anh thì chỉ càng làm cho anh khó chịu thêm mà thôi. Như Ý của anh đúng là ngốc nghếch thật mà. Cô không biết là hiện tại cô rất có lực sát thương đối với anh hay sao. Trong khi anh còn kiềm chế được thì tốt nhất nên tránh xa Như Ý một chút.
" Mưa lớn quá... Anh Hai. Hôm nay sinh nhật của anh hai mà mưa lớn như vậy. Ngày mai làm sinh nhật cho anh hai bù nha ". Như Ý vừa ăn vừa nói.
" Cần gì làm tiệc sinh nhật rườm rà. Anh Hai chỉ cần năm nào Như Ý cũng đón sinh nhật chung với anh hai là được rồi ". Cát Tường cười nói.
" Anh hai lúc nào cũng nói như vậy. Em có bao giờ bỏ bê sinh nhật của anh hai đâu. Hay vậy đi. Năm nay em phá lệ cho anh một món quà sinh nhật là một yêu cầu nhỏ. Chỉ cần anh nói anh muốn gì thì Như Ý em sẽ cố gắng làm nó cho anh hai ". Như Ý cười hào hứng nói.
" Em nói thật không ?. Yêu cầu gì em cũng sẽ không từ chối à ". Cát Tường đôi mắt xoay chuyển hỏi lại
" Lời của Như Ý em đã nói ra mà anh còn nghi ngờ à. Nói đi.. Anh muốn có yêu cầu gì. Chỉ cần không gϊếŧ người, không phóng hỏa thì em sẵn sàng làm vô điều kiện. Bổn Công Chúa nói ra được thì sẽ giữ lời ". Như Ý ra dáng một cô công chúa cười nói.
Cát Tường nghe vậy thì lắc nhẹ đầu cười. Cô còn dễ thương hơn được không. Đặt chén cơm trên tay xuống Cát Tường cũng hào hùng nói. " Được.. Cái này là em nói đó. Vậy anh hai sẽ có một yêu cầu không lớn lắm, nhưng chỉ có em giúp anh hai làm được thôi. Bảo đảm sẽ không bắt em gϊếŧ người, hay phóng hỏa. Em chịu làm không ? ".
" Bổn Công Chúa nói rồi. Chỉ cần không quá đáng thì Bổn Công Chúa sẽ làm mà ". Như Ý khẽ cười nói, nhưng thấy Cát Tường sốt sắng như vậy thì trong lòng cô dâng trào cảm giác lo lo sao ấy.
" Được.. Là chính miệng của em nói đó. Giờ thì em đi theo anh lại đây ". Cát Tường cầm tay của Như Ý kéo đi lên trước bàn thờ của Ba mẹ.
Như Ý thấy Cát Tường đốt nhang thì lên tiếng. " Anh hai.. Anh không nói ra yêu cầu của anh mà kéo em ra đây làm gì ".
" Anh cần người làm chứng. Nếu không em nuốt lời không chịu làm thì sao ". Cát Tường cười như hồ ly nói.
" Làm chứng ?. Anh có cần nghiêm túc như vậy hay không. Anh để cho ba mẹ làm chứng à ". Như Ý chau mày nói. Sao cô có cảm giác bị Cát Tường đưa vào một cái bẫy tinh vi quá vậy nè.
Cát Tường ra dấu cho cô im lặng rồi anh cầm nén nhang đốt lên rồi nhìn ảnh của ba mẹ mình lên tiếng.
" Ba mẹ.. Con Cát Tường và Như Ý hôm nay đứng ở đây làm muốn ba mẹ làm chứng cho con một việc. Như Ý hứa là sẽ cho con một yêu cầu trong ngày sinh nhật, chỉ cần yêu cầu của con không bắt Như Ý gϊếŧ người, trộm cắp, hay phóng hỏa là Như Ý sẽ cố gắng làm cho bằng được. Nên bây giờ Con muốn ba mẹ làm chứng cho yêu cầu của con sắp nói ra đây ". Cát Tường nói rồi anh dừng lại nhìn Như Ý mỉm cười.
Nụ cười của anh làm Như Ý càng thêm lo lắng, trái tim của cô đập càng lúc càng nhanh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực vậy. Từng câu từng chữ của Cát Tường đang nói ra tuy nhỏ, nhưng nó đủ mạnh để lấn át đi tiếng mưa rơi thật to bên ngoài, và làm tim của cô tan nát.
" Con muốn ba mẹ làm chứng cho yêu cầu của con là..... Đến năm Như Ý 18 tuổi thì Con và Như Ý sẽ giải trừ quan hệ anh em trong gia phả. Con muốn năm Như Ý vừa tròn 18 tuổi thì Con và Như Ý không còn một chút quan hệ anh em nào nữa ". Cát Tường cười nói. Chỉ cần cô và anh không còn quan hệ anh em trên giấy tờ nữa, thì anh mới có thể mạnh dạng theo đuổi cô mà không còn lo lắng những lời dèm pha của Thiên hạ làm Như Ý buồn, và anh cũng có thể mạnh dạng yêu thương Như Ý hết lòng mà không sợ Như Ý hiểu lầm là anh yêu thương Như Ý với tư cách là anh em. Có trời mới biết anh ghét 2 từ anh em này đến mức nào.
Như Ý đứng như chết lặng mà nghe yêu cầu của Cát Tường vừa nói. Nước mắt của cô vô thức rơi như mưa mà nhìn Cát Tường. Trong tim của cô bỗng dưng đau đến cô không thở nỗi. Cái đầu óc non nớt của cô không nghĩ được nhiều và sâu xa như Cát Tường. Cô thực sự không biết trong tim của Cát Tường nghĩ cái gì nữa. Anh không cần đứa em gái này nữa hay sao, anh ghét bỏ cô vì cô phiền phức đến vậy à. Vậy những lời anh hứa lúc trước cô là bảo vật vô giá với anh là cái gì. Mãi mãi nương tựa vào nhau mà sống theo lời anh đã hứa ngàn lần khi trước anh quên rồi sao.
Theo cô hiểu câu nói của Cát Tường khi nãy là Cát Tường đã không còn thương cô nữa. Anh chán ghét cô và xem cô là gánh nặng của anh nên mới muốn giải trừ quan hệ anh em. Nếu anh đã muốn như vậy thì được thôi.
Cát Tường chau mày nhìn Như Ý đang đau lòng mà rơi lệ. Anh đã làm cái gì sai rồi hay sao mà Như Ý lại khóc thương tâm như vậy. Anh chỉ muốn 2 người không còn là anh em nữa, nhưng anh muốn thay vào đó là Như Ý sẽ làm người phụ nữ của anh thôi. Anh làm vậy có gì sai.
" Như Ý .. Em sao vậy ?. Sao lại khóc ? ". Cát Tường đưa tay vuốt ve 2 dòng nước mắt trên má của Như Ý nói. Những giọt nước mắt của Như Ý thực sự như mấy lưỡi dao sắc bén cứa vào tim anh đau nhói.
Như Ý lau đi một giọt nước mắt rồi cô đưa tay hất mạnh tay của Cát Tường ra. Đôi mắt to tròn của Như Ý ngập tràn nước mắt đau đớn mà nhìn anh.
" Võ Cát Tường.. Hôm nay anh nghe cho rõ đây. Em Võ Như Ý hôm nay đứng trước bàn thờ của Ba mẹ mà thề rằng. Em Như Ý vừa tròn 18 tuổi thì sẽ với Võ Cát Tường anh giải trừ quan hệ anh em. Em vừa tròn 18 tuổi chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa. Đường của anh thì anh đi, đường em thì em đi, như vậy anh hài lòng chưa ? ". Như Ý nhấn mạnh từng lời từng chữ nói. Nói những lời này nước mắt của Như Ý đã không ngừng rơi vì đau lòng.
Như Ý nói xong thì cô chạy đi. Cát Tường thấy vậy nhanh chóng đuổi theo.
" Như Ý .. Em đứng lại. Em nghe anh giải thích đi ". Cát Tường lớn tiếng nói.
Như Ý bịt lỗ tai lại không muốn nghe. Mưa lớn hất lên người cô từng cơn lạnh buốt. Lúc này cô không muốn nghe anh nói cái gì nữa. Cát Tường do chân dài nên chạy nhanh hơn, không bao lâu anh đã muốn đuổi kịp được Như Ý. 2 người đứng giữa lòng đường mà tranh chấp, do trời mưa quá lớn nên Cát Tường cũng ỷ y là sẽ không có xe lớn qua lại, nhưng có lẽ là anh nhầm rồi.
" Như Ý .. Em nghe anh nói đi. Chuyện không phải như em nghĩ đâu ". Cát Tường lên tiếng. Nước mưa cũng hất lên người anh lạnh buốt, nhưng lúc này anh làm gì còn để ý đến nó nữa.
" Anh buông em ra đi. Không phải anh chán ghét em hay sao. Anh thấy em là gánh nặng của anh chứ gì. Vậy thì Em đi. Em đi cho anh vừa lòng, dù gì em cũng là một đứa con gái cha mẹ không cần. Em sống hay chết cũng không cần anh quan tâm ". Như Ý đau lòng nói. Cô hất tay của Cát Tường ra nói.
" Như Ý .. Em bình tĩnh nghe anh hai nói nè. Anh làm vậy là có lý do của anh mà. Em đứng lại nghe anh hai nói hết đã ". Cát Tường ôm chặt lấy Như Ý không buông tay. Anh thực sợ trong lúc Như Ý nóng giận mà không nghe anh giải thích. Anh lúc này sợ mất cô.
" Em không nghe ". Như Ý khóc nấc lên nói. Chính miệng anh đã không muốn cô tiếp tục làm em gái của anh nữa thì giờ anh còn nói được gì nữa. Tất cả đều là giả dối. Hất mạnh tay của Cát Tường ra rồi cô lại bỏ chạy giữa trời mưa lạnh buốt.
" Như Ý .. Anh thích em. Anh Hai muốn chúng ta không còn là anh em nữa thì anh có thể đường đường chính chính theo đuổi em. Tất cả lý do của anh chỉ có như vậy thôi. Như Ý.. Em đừng giận có được không. Anh Hai không hề chán ghét em. Anh thực sự muốn đợi em đến năm em 18 tuổi. Anh không muốn mình mãi mãi chỉ là một người anh trai trong mắt của em. Như Ý.. ANH YÊU EM. Từ trước đến giờ anh không hề xem em là em gái của anh. Em hiểu rõ chưa ? ". Cát Tường thấy Như Ý giận dữ như vậy thì lớn tiếng nói. Anh chạy theo kéo mạnh một cái Như Ý đã bị anh ôm chặt vào người.
Như Ý ngơ ngác trong lòng ngực của Cát Tường. Cô ngẩn đầu lên nhìn Cát Tường. Cô không nghe lầm chứ. Anh Hai của cô vừa nói là thích cô hay sao. Anh đối tốt với cô như vậy hoàn toàn không phải là vì anh em xem cô là một đứa em gái à.
2 anh em còn đang tranh cãi thì một Chiếc xe tải lớn chạy theo hướng Bắc Nam chạy đến. Do đường mưa trơn trượt và mưa lớn làm tầm nhìn của bác tài bị hạn chế. Lúc ông phát hiện ra có người đứng ở giữa đường thì ông thắng lại đã không kịp rồi.
" Bíp...... ". Ông bóp kèn một hồi dài. Chân ông vội vàng mà đạp thắng.
Tiếng còi xe thét lên trong đêm làm Cát Tường và Như Ý giật mình. Xe tải lớn chạy đến mà 2 người lo tranh cãi không hề hay biết. Lúc Cát Tường tỉnh táo lại thì anh vội vàng đẩy Như Ý ra, còn anh thì bị một lực cực mạnh của chiếc xe tải húc bay ra một khoảng cách khá xa rồi lăn vào lề. Đầu của anh đập mạnh xuống đất, Xe tải đυ.ng phải Cát Tường thì cũng dừng lại, còn Cát Tường thì nằm bất tỉnh trong vũng máu.
" Anh hai... Anh Hai... ". Như Ý hoảng sợ chạy lại chỗ Cát Tường đang nằm bất tỉnh. Cô lây nhẹ thân thể của anh nhưng anh không mở mắt ra nhìn cô. Máu của Cát Tường đã hòa với nước mưa loang ra một khoảng rộng. Như Ý bị hoảng sợ nên ngoài khóc ra thì cô thực sự không biết phải làm cái gì nữa. Nước mưa vẫn nặng hạt rơi xuống đất, nước mắt của cô và nước mưa hòa vào nhau rơi trên mặt của Cát Tường. Như Ý lúc này hối hận rồi. Cô không nên bỏ chạy ra ngoài đường mới phải.
" Anh hai.. Tỉnh lại đi.. Võ Cát Tường.. Anh tỉnh lại cho em ". Như Ý gào khóc trong đau đớn.
Bác tài xế gây tai nạn xong thì hoảng sợ xuống xe. Tay của ông run run mà gọi xe cấp cứu. Ông làm nghề lái xe bao nhiêu năm chưa từng gặp tai nạn, đây là lần đầu tiên. Ai mà biết giữa trời mưa lớn như vậy, 2 đứa nhỏ vốn giờ này phải ở trong nhà chăn ấm nệm êm nhưng 2 đứa lại không chịu ở, lại nổi hứng lao ra đường đứng giữa trời mưa lớn như vậy làm gì. Giờ thì hay rồi hại mình hại cả người nữa.
Xe cấp cứu vừa đến Cát Tường lập tức được đưa đi cấp cứu. Như Ý cũng nhanh chóng đi theo.
__ Bản quyền thuộc về tác giả 💖💖 ITS_ME_2210 💖💖Tung Hoành Lục Giới 💖💖 __.
Cát Tường nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Như Ý vẫn đứng ngồi không yên ở bên ngoài. Bác tài xế trung niên cũng đứng ở kế bên.
" Bác xin lỗi vì đã không thắng lại kịp lúc ". Bác tài xế già lên tiếng.
Như Ý nghe vậy thì lắc nhẹ đầu. Lỗi đâu phải của ông đâu. Tại cô ngang bướng không nghe lời nên hại Cát Tường ra nông nỗi này, còn hại luôn cả Bác tài xế già phải đối mặt với pháp lý nữa. Cô đúng là tai tinh giáng trần mà.
" Không phải lỗi của bác. Là lỗi của con, là con đã hại anh ấy rồi. Nếu con chịu nghe anh ấy nói, nếu con không nóng giận bỏ đi thì anh ấy đâu phải nằm đây đâu. Lỗi tại con tất cả ". Như Ý nước mắt như mưa nói. Cô tự trách bản thân mình đáng chết thật nhiều. Nếu cô không chạy ra ngoài đường thì làm gì Cát Tường gặp tai nạn.
Bác tài xế già cũng thở dài không thôi. dù cô có nói gì đi nữa thì theo pháp luật thì ông đυ.ng người là ông sai rồi. Như Ý còn đợi bên ngoài thì bên trong các bác sĩ cũng gấp rút cấp cứu cho Cát Tường.
" Bác sĩ.. Chúng ta không còn máu O rh- dự trữ nữa. Nếu lấy máu của bệnh viện khác chuyển đến thì cũng mất 2 tiếng nữa ". Một bác sĩ phụ tá lên tiếng.
" Ra hỏi người nhà của bệnh nhân xem có ai có cùng nhóm máu thích hợp hay không ?. Đầu của bệnh nhân bị đập mạnh xuống đường nên mất máu quá nhiều. Chúng ta không thể hoãn lại cuộc phẫu thuật lại được, nếu không bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm ". Bác sĩ phẫu thuật chính lên tiếng.
Người kia nghe vậy thì nhanh chóng đi ra. Ông Hùng và Bà Loan hay tin Cát Tường gặp tai nạn thì cũng có mặt đầy đủ. Thấy cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra. Thì ông Hùng và Bà Loan nhanh chân đi lại hỏi thăm. Như Ý bị 2 ông bà đẩy ra sau cùng. Ngay cả Lâm và Nhi cũng chen lên ngăn không cho Như Ý lên trước lập công.
" Cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân Võ Cát Tường ? ". Bác sĩ lên tiếng
"Là tôi. Bác sĩ.. Cháu trai của tôi là Cát Tường nó sao rồi ". Ông Hùng lên tiếng hỏi.
" Phải đó.. Cháu của tôi có sao hay không ? ". Bà Loan cũng lên tiếng. Bà chỉ mong Cát Tường có chuyện không may đi, nếu Cát Tường chết thì càng tốt, chỉ cần Cát Tường chết thì bà sẽ có cách lấy được tài sản của Cát Tường đi trả nợ thôi. Đừng trách bà bần cùng sinh đạo tặc. Trong mắt của bà thì Như Ý chỉ là một đứa con hoang yếu đuối mà thôi. Không có Cát Tường bảo vệ thì Như Ý không đáng e ngại. Tài sản của nhà này thì làm gì đến lượt một đứa con hoang như Như Ý được thừa hưởng. Bà mới không cho phép chuyện này xảy ra.
" Chuyện là như vậy. Bệnh nhân Võ Cát Tường bị mất máu quá nhiều, mà cậu ấy lại thuộc nhóm máu khá hiếm O rh-. Hiện tại bệnh viện đã không còn máu dự trữ nữa. Nếu người nhà bệnh nhân có cùng nhóm máu thì đi theo tôi làm xét nghiệm. Cuộc phẫu thuật không được giáng đoạn ". Bác sĩ lên tiếng.
Bà Loan và ông Hùng có vẻ lưỡng lự. Máu của 2 người không phải nhóm máu này, có thử làm xét nghiệm cũng không truyền cho Cát Tường được. Như Ý cũng không biết phải làm sao. Cô vốn với Cát Tường không phải là anh em ruột thịt nên tỉ lệ cô có cùng nhóm máu với Cát Tường là không thể.
" Bác sĩ.. Tôi là máu B". Ông Hùng lên tiếng.
" Tôi là nhóm máu A ". Bà Loan lên tiếng. Lâm và Nhi thì khỏi nói rồi.
Bác sĩ nghe vậy thì chau mày, rồi ông quay qua nhìn Như Ý lên tiếng.
" Còn cô là gì của bệnh nhân Cát Tường ? ". Bác sĩ nhìn Như Ý lên tiếng hỏi.
" Tôi là em gái của anh ấy. Nhưng chúng tôi không phải là anh em ruột. Tôi cũng không chắc là mình có thể hiến máu cho anh ấy ". Như Ý lên tiếng.
" Cô thuộc nhóm máu gì ? ". Bác sĩ lên tiếng hỏi.
" Tôi không biết. Trước giờ chưa có thử qua ". Như Ý lên tiếng.
" Vậy cô đi thử máu thử đi. Nếu không được nữa thì bắt buộc chúng tôi phải hoãn lại cuộc phẫu thuật đợi máu của bệnh viện khác đến. Nếu có gì sơ xuất bệnh viện không chịu trách nhiệm ". Bác sĩ bất đắc dĩ nói.
Như Ý nghe vậy thì mím môi đau lòng. Cô nhanh chóng đi theo bác sĩ vào phòng xét nghiệm máu. Trong tim của cô lúc này chỉ cầu xin bề trên cho cô một ân huệ là cho cô có cùng nhóm máu với Cát Tường. Cô không dám tưởng tượng ra cuộc sống của cô nếu thiếu đi Cát Tường sẽ như thế nào. Lúc này cô mới biết tầm quan trọng của anh đối với cô là Như thế nào.
" Phật Tổ, Bồ Tát, Thiên Chúa... Nếu quý ngài nghe được tiếng lòng của con, thì con cầu xin quý ngài rũ lòng thương mà cứu lấy anh hai của con. Chỉ cần anh ấy tai qua nạn khỏi thì bắt con làm gì cũng được, chỉ cần anh ấy không sao thì Con sẵn sàng cùng anh ấy giải trừ quan hệ anh em. Anh ấy muốn gì con cũng sẽ đồng ý vô điều kiện ".