Chương 12
Trong lòng nhảy nhót, trong phút chốc như bị một gáo nước lạnh xối từ trên đầu xuống chân dập tắt.
Hơi ấm cả người Du Lăng Thần từ từ giảm xuống, từ xa nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt, trong đáy mắt một tia lạnh như băng.
Dường như Trịnh Thiếu Hoa không phát hiện không khí thay đổi, tao nhã vẫy tay về phía bọn họ: “Du thiếu, anh rất không có ý nghĩa rồi. Ra ngoài nghỉ phép, sao lại không gọi tôi? Nếu không phải Tiểu Nhạc gọi điện nói với tôi, thì lần này đi bãi cát không có phần tôi rồi.”
Dư Tư Nhạc ngồi phía sau Du Lăng Thần, Trịnh Thiếu Hoa không thể chen vào, chỉ có thể mở cửa xem, ngồi vào vị trí ghế lái phụ.
Cảm xúc của Du Lăng Thần trong chớp mắt liền trở lại bình thường, cũng chào hỏi như trước: “Tôi sợ Trịnh thiếu bận rộn, nghe nói gần đây bệnh viện của các người rất bận?
Dường như nghĩ đến chuyện gì, Trịnh Thiếu Hoa nói mập mờ: “Là hơi bận, nhưng mà lao động kết hợp với vui chơi, những việc vặt này làm mình mệt mỏi, thật không đáng giá rồi.”
Vừa lái xe phía trước, ba người vẫn luôn nói chuyện phiếm.
Cơ hội để Dư Tư Nhạc chen vào nói chuyện cũng không nhiều, phần lớn Du Lăng Thần và Trịnh Thiếu Hoa đều bàn chuyện công việc, nhưng lại nói rất khó hiểu, nếu bọn họ không phải là người trong cuộc, đoán chừng không có người nào nghe hiểu.
Du Lăng Thần vừa nói chuyện phiếm với hai người, vừa lặng lẽ quan sát em gái mình. Nhớ lại cuộc nói chuyện buổi trưa ngày hôm đó, anh cảm thấy nên xem trọng mối quan hệ giữa Dư Tư Nhạc và Trịnh Thiếu Hoa.
Nếu không thích, tại sao lại gọi anh ta cùng đi nghĩ phép?
Gia đình của Trịnh Thiếu Hoa về các mặt cũng không tệ, tuy rằng không nhiều tiền bằng nhà họ Du, nhưng gia đình anh ta giao thiệp rộng rãi nhất thành phố C. Ở đây, ai dám không cho nhà họ Trịnh vài phần mặt mũi?
“Tiểu Nhạc, vết sẹo kia trên cổ tay em, có thể đến bệnh viện thẩm mỹ, tốn một chút tiền xóa sẹo.” Một tay Trịnh Thiếu Hoa để trên cửa kính xe, nhàn nhã nhìn phòng cảnh hai bên đường.
Ngón tay đặt lên cổ tay phải, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, Dư Tư Nhạc lắc lắc đầu: “Không được, em muốn lưu lại, có một cái sẹo cũng không sao.”
Giữ nó lại, có thể chứng minh mình không phải là Du Tư Nhạc, mà là linh hồn từ bên ngoài đến……………Dư Tư Nhạc.
Điểm khác nhau này, có lẽ đối với người ngoài là không quan trọng, nhưng mà đối với Dư Tư Nhạc, đó là một chứng cớ duy nhất để cô tồn tại.
Xe chạy thẳng một đường vào bãi đỗ xe của khách sạn, 3 người Dư Tư Nhạc đứng trước đại sảnh, cầm lấy thẻ phòng, tìm được phòng thuộc về mình.
“Nửa giờ sau gặp lại, không có vấn đề gì chứ?” Trịnh Thiếu Hoa mở cửa phòng ra, quay đầu lại hỏi ý kiến của bọn họ.
Nhắc đến cũng khéo, phòng của Trịnh Thiếu Hoa nằm cùng tầng với phòng bọn họ, chỉ cách nhau vào cánh cửa.
“Không thành vấn đề, nửa giờ vậy là đủ rồi.” Dư Tư Nhạc gật đầu, cầm thẻ đi vào phòng.
Cái gọi là nửa giờ, là thay đồ tắm, còn có thời gian sắp sếp đồ đạc.
…………………………….
Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuyên qua những tầng mây, trên bờ cãi, rất nhiều người tụ tập chơi đùa với nhau, có vài đứa nhỏ ngồi một chỗ xây một tòa cát, có những thanh niên chơi đùa trong nước.
Bờ cát nóng…………………….
Quả thật là rất nóng, vài đôi tình nhân ngồi bên dưới gốc cây, kề sát vào nhau hôn nhau thật mãnh liệt.
Dư Tư Nhạc nhìn thấy hai má đỏ bừng, cô quay đầu đi không dám nhìn tiếp, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
Nằm trên ghế bên bờ cát, Dư Tư Nhạc hưởng thụ ánh nắng mặt trời.
Bên cạnh là hai người đàn ông đẹp trai đang nói chuyện phiếm.
Bọn họ mặc âu phục đã đủ chọc ánh mắt người khác rồi. Lúc này cởi bộ quần áo, phơi bày dáng người khiêu gợi ra bên ngoài, luôn có những cô gái khác chạy đến bắt chuyện. Nếu không phải mời uống rượu, chính là cố ý đi tới đi lui, nghĩ muốn khiến cho bọn họ chú ý đến.
"Anh hai, nhìn xem... Bên kia có hai cô gái đang nhìn anh kìa." Dư Tư Nhạc chắc lưỡi, ánh mắt nhìn về phía bên kia.
"Dáng người rất đẹp" Trịnh Thiếu Hoa giơ ly rượu lên, uống một ngụm, đưa ra lời bình luận đối với các cô gái kia.
Du Lăng Thần cũng không liếc mắt một cái: "Nếu Trịnh thiếu cảm thấy tốt, có thể gọi cô ấy đến đây uống hai ly, tin rằng lấy mị lực của Trịnh thiếu, người đẹp này trốn không thoát lòng bàn tay của cậu đâu."
"Đừng, tôi nói đùa thôi, chưa từng nghe qua mời thần thì dễ đưa thần thì khó sao?"
Anh ta vẫn thích các cô gái có ngoại hình dịu dàng, những cô gái quá nhiệt tình, anh ta sợ không có phúc để hưởng.
Du Lăng Thần cười lạnh, nắm áo khoác lên, ném về phía Dư Tư Nhạc: "Mặc áo vào."
Dư Tư Nhạc tiếp được, đến bờ cát chơi đùa, không phải đều mặc bikini sao? cô chọn áo che kín, chỗ không nên lộ thì không cần lộ.
Nhưng mà Dư Tư Nhạc xem nhẹ mặt này, cô ở trong cỗ thân thể này sống an nhàn sung sướиɠ, làn da còn sáng hơn trân châu, trắng mịn nõn nà, dường như có thể trong suốt như nước. Gương mặt rất xuất sắc, vừa vặn với lứa tuổi, ẩn ẩn mang theo một chút ngây ngô. Tựa như trái cấm vườn địa đàn, dụ dỗ nhân loại thèm nhỏ dãi.
đi một vòng xung quanh, không ít những người đàn ông nhìn cô chằm chằm như hổ rình mồi. Nếu bên cạnh cô không có hai người đàn ông đẹp trai, những tên đàn ông khác đã nhào lên rồi.
"Tiểu Nhạc, em đi lấy hai ly nước trái cây lại đây." Du Lăng Thần rút một điếu thuốc ra, lấy bật lửa châm lên, từ từ thả ra làn khói.
Dư Tư Nhạc mặc xong áo khoác, ừ một tiếng, nhanh chóng chạy đi.
Trịnh Thiếu Hoa buông ly rượu trong tay, ngẩng đầu hỏi: "Du thiếu, anh cố ý cho Tiểu Nhạc rời khỏi, là có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Qủa nhiên là một người thông minh...
Du Lăng Thần không đi vòng vèo, mà hỏi thẳng vào vấn đề: "Cậu cảm thấy Tiểu Nhạc như thế nào?"
"Là đứa bé hiểu chuyện." Trịnh Thiếu Hoa hơi nhíu mày, về tính cách của em gái mình như thế nào, anh tin rằng Du Lăng Thần là người hiểu rõ hơn anh, ý tứ hỏi như vậy, chỉ có một.
"Động tâm sao?" Khóe mắt Du Lăng Thần hàm chứa ý cười lạnh.
Nếu ánh mắt này đặt vào trong hội nghị mua bán, đoán chừng đám người kia nhịn không được sợ run cả chân rồi. Bọn họ cũng biết Du Lăng Thần có một thói quen, trước khi đuổi tận gϊếŧ tuyệt đối với địch, khóe mắt sẽ hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh thấu xương, dường như cố tình không để ý đến.
Trịnh Thiếu Hoa che ngực mình: "Du thiếu, anh nghĩ là thực dễ dàng động tâm vậy sao?"
một khi đa giao tâm cho ai rồi, sẽ không thu hồi lại được.
Du Lăng Thần cười lạnh, đối diện với anh ta, dụi tắt điếu thuốc: "nói cũng phải, cậu là người ngoài nóng trong lạnh."
"Du thiếu rất hiểu rõ tôi."
Trịnh Thiếu Hoa trong mắt người đời, là một quý công tử tao nhã. Phàn là những người quen với anh ta, đều biết đến.... Tuy bề ngoài anh ôn nhu, nhưng tâm còn cứng hơn sắt. Anh đối với ai cũng có thể nở nụ cười, nhưng lúc cười tươi với những người này, cũng có thể đẩy họ vào bước đường cùng.
"Bây giờ không phải là thời cổ đại, không lưu hành 'ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp'." Trịnh Thiếu Hoa cười cười với anh, nụ cười này tuyệt đối giả dối; "Cho dù em gái anh muốn đền ơn, cũng phải tìm anh, người đầu tiên ôm cô ấy ra khỏi bồn tắm... là anh. Tôi chỉ làm tròn bổn phận của một bác sĩ, nếu hôm đó không phải anh không phát hiện ra cô ấy, chắc cô ấy đã làm một khối thi thể lạnh như băng rồi."
"Tôi hy vọng cậu cách xa cô ấy một chút" Trong ánh mắt lạnh lẽo dần dần giảm xuống, Du Lăng Thần thả lỏng người, nằm trên ghế dài bên bờ cát, hai tay để ra sau đầu, nhìn lên bầu trời xanh.
"Điểm ấy anh không nói tôi cũng sẽ làm được." Trịnh thiếu Hoa gật gật đầu nhìn ánh mắt Du Lăng Thần có vài phần nghi vấn. So với anh ta ngoài nóng trong lạnh, người đàn ông trước mắt này không chỉ có bề ngoài lạnh lùng, tâm lại lạnh thật đáng sợ, nếu không Du thị sao có được như ngày hôm nay? Từ bảy năm về trước, đã bị đám người gian thương kia ăn thịt không nhả xương kia chia cắt.
"Anh lo lắng Tiểu Nhạc yêu sớm sao?" Trịnh Thiếu Hoa lắc lắc ly rượu trong tay, nhìn màu đỏ của rượu đang chuyển động.
Du Lăng Thần chợp mắt lại một chút, không nói tiếp giống như không muốn bản luận tiếp về đề tài này.
"Nếu quả thật như vậy, anh cũng phải cẩn thận, phía bên tôi còn dễ nói, trong trường học bọn ranh con, có vẻ khó phòng bị rồi."
Mí mắt Du Lăng Thần run lên một chút, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Khóc cho chuyện tình của anh bác sĩ đẹp trai :'(