Chương 3

Sau khi Jenny khóc lóc chạy đi, Sophia đi ra ngoài tìm người mẹ kế của mình, Nữ Bá tước.

Dinh thự có nhiều khu vực dành cho Nữ Bá tước. Những khu vườn được cắt tỉa kỹ lưỡng, những tòa nhà thiết kế công phu, những mái nhà sáng chói, những đồ trang trí bằng vàng lộng lẫy.

Để cho con gái ở một căn gác mái trong khi lại có nhiều phòng rộng như vậy.

Sophia không hài lòng nhìn quanh dinh thự. Vẫn chưa quen với kết cấu của dinh thự, cô tiến vào tòa nhà lớn ở trung tâm.

Khi Sophia mở toang cánh cửa chính của tòa nhà, cô đã thu hút sự chú ý của những người đang có mặt ở trong sảnh.

Mọi người hoảng hốt như thể vừa có một con búp bê bật ra khỏi chiếc hộp vậy.

Tuy nhiên, sự ngạc nhiên trong mắt họ nhanh chóng biến mất và thay vào đó là vẻ khó chịu.

"Cô đang làm gì ở đây?"

Một người hầu cau mày với cô như thể cô là một con sâu gớm ghiếc.

Nhưng Sophia không quan tâm đến thái độ lạnh nhạt của cô ta mà cất giọng hỏi.

"Mẹ, bà đâu rồi?"

"Mẹ? Mẹ cô không phải đã chết rồi sao?"

Trong mắt những người hầu hiện lên một tia khinh thường rõ ràng. Nhưng đây là một diễn tiến phổ biến đến nỗi Sophia không mấy ấn tượng.

"Không phải là người mẹ quá cố của tôi, mà là Nữ Bá tước hiện tại."

"Này…"

"Sophia!"

Sau đó, một giọng nói sắc bén phát ra từ phía sau.

Cùng lúc đó, những người hầu đang đứng ngang nhau, vội xếp thành hàng sát tường và cúi đầu.

Chỉ riêng điều này thôi đã đủ cho tôi biết người mới xuất hiện này là ai rồi.

Sự xuất hiện của Lucifer trong dinh thự của Satan…

Nhớ lại một dòng miêu tả nổi tiếng trong một bộ phim, Sophia quay người lại. Một chiếc váy lộng lẫy cùng với mái tóc đỏ và đôi mắt màu vàng kim. Là một người phụ nữ xinh đẹp tầm khoảng 30-40 tuổi.

Nữ Bá tước Rubisella Fraus.

Người mẹ kế mà Jenny đã nhắc đến.

Và dựa theo cuốn nhật ký, là người đã ném Sophia lên căn gác mái đó.

Nếu bà ta không cố tình nhướng mày lên và nhìn chăm chằm vào Sophia thì cô đã ngưỡng mộ vẻ đẹp tuyệt vời của bà ta rồi.

Trong lúc Sophia đang suy nghĩ về Nữ Bá tước thì nhìn thấy Jenny đứng phía sau bà ta.

Cô đã đi báo lại rồi đúng không?

Một đôi mắt đầy vẻ bất mãn.

Tôi không thích người đi kể lể, nhưng nhờ cô mà tôi tránh được nhiều rắc rối.

Cô đã tìm thấy Nữ Bá tước mà không cần phải đi hết dinh thự rộng lớn này.

Trong lúc Sophia đang mải mê suy nghĩ thì Nữ Bá tước đã mở đôi môi đỏ mọng.

"Không phải mày bị ốm đến mức không thể đi lại bình thường sao?"

Rubisella, Nữ Bá tước, không ngần ngại tiến lại gần. Bờ mi cong dài rũ xuống. Mang giày cao gót nên bà ta cao hơn Sophia một chút.

"Mày đổ súp lên người Jenny đúng không?"

"Nó giống đồ bỏ đi hơn là súp."

"Đồ bỏ đi? Mày lại nói lòng tốt của tao theo cách đó sao?"

"Lòng tốt sao… Tôi nghĩ từ đó sai rồi. Sẽ tốt hơn nếu bà sửa lại thành đ* m* "

Khóe môi Rubisella run run trước những lời tục tĩu của Sophia.

"Thảo nào mà tôi lại bị ốm. Làm sao một người có thể khỏe mạnh được khi phải ăn những thứ đó cơ chứ?"

"Cái gì?"

"À, có bọ trong súp là một việc không thể nào xuất hiện trong dinh thự trang trọng này được, đúng chứ?"

Sophia than thở nói.

"Bất cứ ai làm hoen ố thanh danh của gia đình này bằng một việc vô nghĩa như vậy đều phải bị trừng phạt. Có lẽ bà đưa Jenny đến đây là để mắng cô ta đúng không?"

Sophia nói không ngừng. Và khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ nhăn lại.

"Sao mày dám…"

A, lại là câu "sao mày dám".

Sophia nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Nữ Bá tước và hít một hơi thật sâu.

Thiết lập ban đầu của vai phản diện đã quá rõ ràng rồi.

"Bà không định tát tôi với cái cớ dạy dỗ đó chứ?"

Ánh mắt Sophia hướng về phía bàn tay của Nữ Bá tước. Bàn tay đó đang định giơ lên thì giật giật và ngừng lại.

Mấy vai phản diện này…

Sophia lắc đầu.

Cô có thể nhìn thấy tay Nữ Hầu tước run run. Bà ta đang cảm thấy bất lực khi cách duy nhất để trút cơn tức đã bị chặn lại.

Sophia, người vừa mới chặn bà ta lại, cất giọng tiếp tục. Cô có một lý do khác để đến nhà chính tìm Nữ Bá tước.

"Ồ, và tôi đang nghĩ đến việc đổi sang phòng khác, bởi vì bầu không khí lãng mạn trong căn gác đó đã biến mất rồi. Mùa hè thì nóng còn mùa đông thì lạnh, và còn ồn ào nữa."

Sophia bình thản đứng ở sảnh và nhìn quanh dinh thự.

"May là dinh thự này khá rộng. Chắc chắn phải có ít nhất một phòng trống trong đây."

Nghe thấy vậy, Nữ Hầu tước nhếch môi và lườm Sophia.

"Chắc hẳn mày đã tự tin hơn vì cuộc đính hôn với Đại Công tước Rivelon."

Tự tin hơn?

"Một người nhà Fraus muốn sử dụng một căn phòng trong dinh thự nhà Fraus. Không phải là quá bình thường hay sao? Nếu nhìn lại thì chính Nữ Bá tước đây mới là người không mang dòng máu nhà Fraus."

"Gì cơ? Sau khi bị ốm thì cô ta lại muốn nhiều hơn sao?"

"Đáng lẽ cô ta nên nói trước đó chứ."

"Phòng gác mái là đã đủ cho mày rồi!"

Tiếng rống của Nữ Bá tước vang khắp hành lang, và bầu không khí ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.

Tất cả những người hầu đã cười nhạo Sophia trước đó đều ngậm miệng và cúi đầu.

Trước câu trả lời của Nữ Bá tước, Sophia thở dài thườn thượt.

Ha, đúng là vô nghĩa khi đi thỏa thuận với vai phản diện mà.

Nữ Bá tước đã thể hiện dù có chuyện gì đi chăng nữa thì bà ta cũng sẽ không để cho Sophia có một căn phòng tốt.

Vậy thì Sophia chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất là tự mình có được nó.

"Nếu cứ như thế này, tôi sẽ nói cho mọi người biết rằng tôi đang bị coi thường."

Sophia nói, để mặc Nữ Bá tước bĩu môi.

"Sophia à. Mày gọi cái này là đe dọa đấy à?"

Nữ Bá tước, người mới vừa tức giận, giờ đã lấy lại bình tĩnh và tự tin hất cằm.

Sophia là một cô gái đáng thương không hề có chút mối quan hệ nào. Ngay cả Nữ Bá tước cũng không thực hiện lễ ra mắt cho Sophia với lý do cô bị ốm.

Trái lại, Nữ Bá tước đã hoạt động tích cực và có sức ảnh hưởng trong giới xã hội.

Dù Sophia có đi rao tin đến mấy đi nữa thì cũng không thể nào vượt qua Nữ Bá tước được.

Nhưng Sophia lại ngước lên nhìn Nữ Bá tước với vẻ mặt đắc thắng.

"Bà nghĩ tôi không thể sao?"

"Cứ thử đi. Cứ đi ra ngoài đường, tóm lấy một đứa ăn xin và than phiền đi."

Nữ Bá tước bật cười. Bà ta chắc chắn rằng sẽ không ai nghe theo Sophia.

***

Và đúng một tuần sau, trên trang nhất của báo lá cải hàng tuần, những dòng chữ sau đây xuất hiện với phông chữ cực lớn.

[Chấn động! Vị hôn thê của Đại Công tước Rivelon lại là người hầu nhà Bá tước?!]

Không cần tới nửa ngày, tin đồn đã lan khắp giới xã hội. Tất cả những gì Sophia làm là gửi một lá thư. Và một lá thư đó đã lan rộng ra hàng trăm bài báo.

Một tiêu đề trên trang nhất của một tờ báo lá cải hàng tuần được giới quý tộc xã hội đăng ký nhiều nhất.

Nhà Bá tước tràn ngập những yêu cầu ghé thăm để cố xác định liệu tin đồn có đúng là thật hay không.

Và tin đồn…

"Thưa Ngài! Tờ báo hàng tuần… ! Haha Ngài đã có rồi sao!"

Tất nhiên tờ báo cũng đã đến tay đối tượng được nhắc đến.

Một hiệp sĩ tóc xoăn lao vào phòng, dừng lại khi nhìn thấy Killian đang cau mày nhìn chằm chằm vào tờ báo hàng tuần.

Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc đang day day thái dương của mình.

Anh ta là Killian Viprons Rivelon, Đại Công tước duy nhất của Đế quốc và là người đứng đầu lực lượng quân đội và cảnh sát, được mệnh danh là "Người bảo hộ Đế quốc".

"Nick, tại sao tên ta lại xuất hiện trong tờ báo hàng tuần trong khi ta lại không hề hay biết?"

"Ai đó đã gửi thư nặc danh đến."

"Nặc danh sao?"

Killian đặt tờ báo xuống bàn và ngước lên. Một đôi mắt đỏ ẩn dưới hàng mi dài dần hiện ra.

Nicholas, chỉ huy quân đội và cũng là trợ lý của Killian, gật đầu và cười.

"Thông tin từ một nguồn không xác định, vậy thì tại sao Quý bà Chanelia lại không đến tìm ta để xác nhận?"

"Quý bà Chanelia… rất thích những tin đồn."

Nữ Công tước Chanelia là nữ hoàng của giới xã hội và là người phát hành những tờ báo hàng tuần. Bà ấy cũng rất thích những lời đàm tiếu và tin đồn trong giới.

Bà ấy có một trực giác khi nào một thông tin nặc danh nhỏ có thể trở thành một tin tức nóng hổi thu hút sự chú ý của công chúng.

Quả thật, nhờ bài viết này mà tờ báo của Chanelia đã cháy hàng.

"Cho xuất bản một tin tức rác rưởi như vậy trong khi vẫn chưa xác định được nó có đúng hay là không..."

"Haha… nhưng mà sau khi đọc xong, có lẽ có bằng chứng… "

"Bằng chứng?"

Trước câu hỏi của Killian, Nicholas cắn môi.

Nhưng điều Nicholas nói không hoàn toàn sai.

Nếu tin đồn là vô căn cứ, Nữ Công tước Chanelia đã không để nó xuất hiện trên tờ báo hàng tuần.

Ngay cả khi bà ấy xuất bản một tờ báo, nó sẽ không thành trở thành một vấn đề lớn nếu nó không có căn cứ.

Nhưng khi đọc bài viết, người ta đã thấy nó khá hợp lý.

[Chúng tôi đã thắc mắc từ lâu rằng liệu Bá tước Fraus có giấu cô con gái đầu lòng của mình để cô ấy không ra mắt giới xã hội hay không.]

[Vợ tôi đã thực sự nhìn thấy Sophia, nhưng vẻ ngoài của cô ấy rất tồi tàn và đôi mắt của cô ấy không được tự nhiên… ]

[Việc Đại Công tước Killian Viprons Rivelon chưa bao giờ đến gặp vị hôn phu của mình là bằng chứng cho điều này.]

Không phải không có ai nhớ đến Sophia. Mọi người biết đại khái rằng Sophia là con gái của vợ cũ của Bá tước, con gái đầu lòng của ông.

Tuy nhiên, Nữ Bá tước đã không xuất hiện cùng cô ấy trước mặt mọi người với lý do sức khỏe Sophia rất yếu.

Thế là sự tồn tại của Sophia dần bị lãng quên.

Một sự hiện diện mờ nhạt trong giới xã hội.

Một người đã trở thành một bí ẩn.