Chương 2

Ai cũng nghĩ rằng đây là tên của nam chính, không phải sao?

Dù là Killian hay Carlyle, nếu đếm những cái tên trang trọng mà bạn thấy trong tiểu thuyết của tình cảm kỳ ảo, thì sẽ có hàng tá.

Bên cạnh đó, đây còn là một "Đại Công tước" nữa. Bất kể ai nói gì đi chăng nữa thì ưu tiên số 1 của nam chính trong tiểu thuyết lãng mạn kỳ ảo đều là một Công tước phương Bắc.

Nam chính đây rồi!

Vậy thì nhân vật chính của quyển truyện này là Sophia Fraus và Killian Viprons Rivelon.

Nếu tên của các nhân vật chính đã xuất hiện, vậy thì có gì khó để nhớ lại nội dung của nó nữa đâu?

Tôi tập trung lục lại trí nhớ của mình. Nhưng não tôi đã từ chối cho ra một cái tên.

Mình đã đọc quá nhiều truyện, mình không nhớ gì hết!

Thật không may. Bởi vì tôi đọc quá nhiều truyện, bất kể là hay hay dở nên tôi thật sự không nhớ ra.

Ngay từ đầu thì Sophia và Killian đều là những cái tên phổ biến trong tiểu thuyết tình cảm rồi.

Hơi xấu hổ khi tôi không thể nhớ ra tên truyện, nhưng tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Vẫn không sao, mình đã có một lượng kiến thức lớn dựa trên số lượng đã đọc rồi… !

Dù cho tôi không thể nhớ chi tiết từng quyển truyện, nhưng những kinh nghiệm tích lũy được vẫn còn đó mà! Nếu tôi tuân theo công thức của tiểu thuyết tình cảm, chắc chắn sẽ không vấn đề gì lớn đâu.

Tôi mở cuốn nhật ký ra. Sau khi lướt qua vài dòng, tôi đã có thể nhanh chóng nắm sơ được tình huống của quyển truyện này.

[Chúng tôi đã đính hôn theo lời của Gia đình Hoàng gia, nhưng chúng tôi thậm chí còn chưa hề gặp mặt nhau. Anh ta có lẽ đang cố tình tránh mình.]

[Mình biết tình trạng của mình là một nỗi thất vọng so với danh tiếng của một Đại Công tước sở hữu lãnh thổ phía Bắc. Nhưng mình cần cuộc hôn nhân này. Kết hôn rồi ly hôn cũng không sao…]

Là một cuộc hôn nhân chính trị.

Tôi lắc đầu trước một phát hiện rõ ràng khiến tôi phát chán.

Cuộc đính hôn được sắp xếp bởi Gia đình Hoàng gia. Sophia muốn thoát khỏi căn gác mái đổ nát này bằng việc đính hôn với Killian.

Còn Killian, tuân theo lệnh của Hoàng gia và của cải của Bá tước, đã đồng ý đính hôn.

Nhưng anh ta thờ ơ với vị hôn thê của mình.

Thường mà.

Viễn cảnh tương lai vẽ ra trước mắt tôi.

Sau khi trải qua một cuộc hôn nhân u ám, Sophia sẽ đề nghị ly hôn, và sau đó Killian sẽ giống như một dã thú.

"Em sẽ không đi đâu hết."

Luật bất thành văn đầu tiên của tiểu thuyết tình cảm. Đề nghị ly hôn là bước khởi đầu của cuộc hôn nhân đó nha.

Từ đó, lòng chiếm hữu của người đàn ông sẽ trỗi dậy, và người phụ nữ sẽ tìm thấy tình yêu đích thực của mình.

À thì, Đại Công tước phương Bắc sẽ không chấp nhận ly hôn đâu!

Tôi cất những lá thư vào ngăn bàn và tiên tri như Nostradamus.(*nhà tiên tri người Pháp)

Nhưng tương lai, tôi sẽ cực kỳ hối hận vì nhận định vội vàng này.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang vọng gác mái.

Tôi nhanh chóng cất hết những lá thư vào ngăn bàn và đóng lại. Còn chưa kịp trả lời thì cánh cửa đã mở ra. Khi tôi nhìn lên, một người phụ nữ đang đứng trước cánh cửa mở toang.

Cô ấy là nhân vật đầu tiên như mong đợi đúng không?

Là một người hầu trong bộ váy đen và tạp dề trắng, thậm chí trên đầu còn đeo băng đô.

"Xin mời dùng bữa."

Người hầu đặt khay xuống bàn của tôi. Cô ta đặt nó xuống mạnh đến nỗi những thứ bên trong bị đổ ra ngoài một chút.

Trước thái độ thô lỗ của người hầu, tôi hơi nhíu mày.

Chiếc bát phía trên khay đựng đầy súp lỏng, nguội lạnh, và chiếc bánh mì cứng như một tảng đá, có nấm mốc màu xanh đậm đang phát triển trên đó.

Và…

Đó không phải là hạt tiêu mà là một con ruồi, đúng chứ?

Tôi dụi mắt và nhìn vào những chấm đen phía trên bát súp. Rõ ràng đó là chân và cánh mà.

Ha, thật nhàm chán.

Tôi lắc đầu.

Bởi vì tôi đã thấy quá nhiều thiết lập nữ chính bị người hầu phớt lờ rồi.

Tôi thở dài và đứng lên.

Đầu tiên hãy làm quen với nhân vật nào.

"Cô, tên cô là gì?"

Khi tôi đặt câu hỏi, người hầu gái khịt mũi.

"Jenny."

Một người hầu tự hào tiết lộ tên của mình.

Tôi có thể nghe thấy tiếng nói đằng sau "cô định làm gì khi hỏi tên của tôi?"

Tôi gãi đầu trước sự tự tin của Jenny. Dù chỉ là diễn tiến bình thường nhưng vẫn không thay đổi được một điều là thái độ của người hầu vẫn gây khó chịu.

"Được rồi Jenny."

Tôi đến gần Jenny với cái khay trong tay.

"Cô mang cái này lên là cho tôi ăn à?"

Khi tôi nhìn cô ta và chìa cái khay ra, Jenny nhún vai cười.

"Dĩ nhiên. Công việc của tôi là chăm sóc cho bữa ăn của tiểu thư. Trong trường hợp thua vụ đặt cược."

"Đặt cược?"

"Là cô sẽ đính hôn với Đại Công tước Rivelon. Ồ, đính hôn nhưng không đồng nghĩa với việc cô muốn được đối xử tốt hơn đâu, đúng không?"

Jenny khúc khích cười.

Mặc dù Sophia ban đầu đã đính hôn với Công tước Rivelon, nhưng cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy mặt anh ta.

Theo như trong nhật ký, cô ấy đã đính hôn với anh ta được khoảng một tháng, nhưng Killian chưa bao giờ đến thăm cô ấy.

“Nếu cô muốn trở thành chủ nhân, hãy kết hôn với Công tước và đến nơi đó. À, tôi không biết liệu Ngài Công tước có muốn cô làm bà chủ hay không nữa.”

Jenny mỉa mai.

Cô ta dường như nghĩ rằng ngay cả khi Killian kết hôn với tôi, anh ta cũng sẽ có một tình nhân khác.

Tôi cảm thấy rất tiếc cho Jenny.

Cô sẽ làm gì sau đó đây?

Suy nghĩ kỹ thì sẽ rất vô lý khi bỏ mặc một tiểu thư của một gia tộc, thậm chí là vị hôn thê của Đại Công tước.

Dĩ nhiên tình tiết rập khuôn Lọ lem bị áp bức sẽ xua tan những suy nghĩ đó.

"Một câu hỏi thôi, Jenny."

Mặc dù không muốn kết giao với một người giúp việc thô lỗ, nhưng tôi vẫn có một câu hỏi.

"Tại sao tôi, con gái của Bá tước Fraus lại phải chịu sỉ nhục từ một người như cô?"

Trong cuốn nhật ký thậm chí còn không đề cập đến lý do tại sao "tôi" không hạnh phúc.

Tôi chắc chắn người hầu tên Jenny này sẽ nói cho tôi biết. Bởi vì cô ta là người đầu tiên xuất hiện, người sẽ có một nguồn thông tin nhất định về gia cảnh của tôi và giải thích tình huống hiện tại.

Và cô ta đã không phụ lòng tôi.

"Con gái của Bá tước Fraus sao?"

Jenny cười rất lâu.

"Cô thật sự nghĩ vậy khi nghe tôi gọi tiểu thư sao!"

Khi tiếng cười của cô ta vẫn không ngừng lại, tôi cau mày.

"Tại sao cô lại cười?"

"Nếu chủ nhân không có một trái tim nhân hậu thì tôi đã không ở đây rồi."

Jenny đã tung ra một vài thông tin cơ bản về Sophia.

Sophia vốn là con gái của Bá tước Fraus và vợ cũ. Nhưng sau khi vợ qua đời, Bá tước đã kết hôn với một người phụ nữ trẻ đẹp và có một người con trai.

Không vượt quá mong đợi, một câu chuyện tựa Lọ lem. Chỉ khác là những người chị em kế đã đổi thành một cậu em trai.

"Cô nên biết là cô đã không giặt giũ và quét dọn nhiều ngày qua với lý do bị ốm rồi đó. Cô nghĩ là bản thân sẽ được đối xử tốt ở đây sao?"

Jenny nhếch miệng cười.

Có vẻ như ban đầu Sophia cũng buộc phải làm việc nhà giống như Lọ lem.

Được rồi.

Đã có được thông tin mà mình muốn, tôi chậm rãi gật đầu.

"Cô nói đúng."

Tôi nhẹ nhàng cầm bát súp bằng một tay và mỉm cười.

Bây giờ cô ta đã hoàn thành vai trò của mình, đến lượt tôi lên sàn diễn cho chương tiếp theo đây.

"Đúng như cô nói, tôi đáng lẽ nên biết."

Cùng lúc đó, tôi đổ bát súp lên trên đầu Jenny.

"Á!"

Jenny run rẩy và hét lên. Súp chảy xuống tóc và khuôn mặt cô ta. Trong đó có một vật màu đen to bằng quả nho.

À, không chỉ có ruồi.

Tôi đã nhìn không kỹ, nhưng nó có thể là một con gián hoặc một con nhện đã chết. Jenny vô cùng sợ hãi và cố gắng thoát khỏi lũ bọ ghê tởm.

"Cái này là gì!"

Tôi nhún vai, không biết phải nói gì.

"... Một chút gia vị?"

"Gì cơ?"

"Bất cứ ai xuyên sách đều có nghĩa vụ cung cấp một chút gia vị cho người đọc."

Tôi mỉm cười, nghiêng cái bát trên đầu cô ta để từng giọt nước súp nhỏ xuống người cô ta.

Tôi đoán là bản thân đã quá im lặng cho đến tận bây giờ.

Tôi đặt cái bát rỗng lên đầu Jenny như một cái mũ. Jenny run lẩy bẩy, lấy tạp dề lau sạch súp trên mặt.

"Người tốt mà bỏ mặc con gái chỉ bởi vì vợ đã qua đời sao? Người vợ mới phân biệt đối xử với tôi chỉ vì là con của vợ cũ đúng chứ?"

Tôi lạnh lùng nhìn xuống Jenny.

Cô ta không nói được gì.

Cô hẳn là rất ngạc nhiên bởi vì nếu là Sophia, cô ấy sẽ không bao giờ hành động như thế này. Chỉ với một cuốn nhật ký cũng đủ thấy được Sophia là một người cực kỳ thu mình lại và thụ động như thế nào.

Nhưng bây giờ, tôi, người xuyên sách đã đến đây.

"Nếu cô còn làm điều tương tự như vậy trong tương lai nữa thì sẽ không chỉ dễ dàng như vậy đâu Jenny."

Đừng có quên thiết lập rập khuôn của tiểu thuyết tình cảm nhé.