Anh Em

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tác phẩm Anh Em kể về hai con người đã vì nhau mà thay đổi bản thân. Là tình thân của nhau từ thưở bé, anh và cô đã bất chấp mọi rào cản, cuối cùng họ đã có thể đến được …
Xem Thêm

Chương 50
Đêm đó Hách Tịnh không biết ngủ thϊếp đi từ lúc nào, dĩ nhiên, là Đan Nhĩ Tín cũng ngủ trên giường, hai người chưa bao giờ ngủ cùng giường, mà lại hài hòa ngoài ý muốn như vậy. Anh nằm bên trái, một tay duỗi thẳng ra từ trên đỉnh đầu cô vòng qua, còn cánh tay kia thì khoác lên ngang hông của cô, mà hai tay cô thì ôm trước ngực, cuộn rút nằm trong ngực của anh.

Trong lòng tương đối buồn bực, khi tỉnh lại Hách Tịnh phát hiện bản thân trước lúc ngủ đang được mát xa —— toàn thân thì xích | lỏa. Mà anh, vẫn còn mặc một cái qυầи иᏂỏ, ngày hôm qua làm cho người ta mộng tưởng đó là quần ngủ!

Hách Tịnh tức giận bất bình, vừa cố gắng đem cái mền quấn trên người, vừa cẩn thận từng li từng tí di chuyển thân thể, nghe nói lính đặc biệt bởi vì chịu sự huấn luyện đặc biệt, nên ngủ cũng rất thính, cho nên động tác của Hách Tịnh hết sức nhẹ nhàng.

Đang trong lúc cô sắp thoát thân thành công thì Đan Nhĩ Tín chợt lật người, đem người cô cùng chăn đè ở phía dưới, mà mắt anh vẫn còn đang nhắm, miệng còn nằm mơ giống như không biết gì.

Hách Tịnh giận đến kêu to: "Đan Nhĩ Tín, anh ngồi dậy cho tôi, đừng ở chỗ này lừa gạt người!"

Đan Nhĩ Tín mở ra một con mắt: "Làm sao em đoán ra là anh đã tỉnh rồi hả ?"

Hách Tịnh liếc anh một cái: "Tự cho mình là thông minh! Anh buổi tối cũng không có tiến gần đến tôi, tôi vừa mới động tới anh liền áp tới đây, sao lại có chuyện khéo thế?"

"Đúng là cô gái thông minh, hôn một cái!" Đan Nhĩ Tín vừa nói vừa tiến lại gần, bị Hách Tịnh liều mạng đẩy ra, vừa sáng sớm, nam nữ trẻ tuổi ở trên giường hôn tới hôn lui sẽ dễ dàng xảy ra chuyện! Ngày hôm qua vừa mất chân liền thất thân, hôm nay cũng không thể dẫm lên vết xe đổ đó.

"Đan Nhĩ Tín, anh đã nói muốn cùng tôi nói chuyện yêu đương! Đi, nhanh lên một chút rời giường, chuẩn bị ra khỏi phòng!" Hách Tịnh bọc cái mền luống cuống tay chân nhảy xuống giường, bắt đầu tìm khắp nơi quần áo của mình.

Đan Nhĩ Tín chợt phấn chấn ngồi dậy: "Sức lực khôi phục rồi hả? Còn ơi sức ra cửa!"

Hách Tịnh thấy hai mắt anh hiện lên màu xanh, sao có thể vẫn không rõ ý tứ của anh, nhớ tới tối hôm qua chịu thiệt, lập tức nổi trận lôi đình, trên mặt cũng là cười lạnh: "Tốt, không thì anh xem tôi như nhân tình bí mật cũng được thôi." Nói xong còn cố ý cợt nhã trên dưới quan sát anh, ánh mắt ra vẻ hết sức bỉ ổi.

May là da mặt Đan Nhĩ Tín dầy, ở nơi này huyết khí bồng bột vào sáng sớm bị cô làm như vậy nhìn cũng không chịu nổi. Bây giờ mặc dù muốn làm nhất chính là đem cô ăn tiếp, ở trên giường tiếp tục"Nói yêu thương", nhưng nha đầu này lòng dạ độc ác, ngộ nhỡ tức giận thật, những ngày sau này anh sẽ thiệt thòi, đại trượng phu co được dãn được, vì hạnh phúc lâu dài, nhất thời hy sinh một chút cũng đáng.

Rốt cuộc phải tự mình an ủi, Đan Nhĩ Tín quyết định thuận theo ý chỉ của nữ vương, cũng chân chó xuống lầu đem một bộ quần áo sạch sẽ chỉnh tề dâng lên, Hách Tịnh thấy đúng là bộ quần áo mình mặc ngày hôm qua, từ quần áo trong cho đến quần áo ngoài đều được giặt sạch hong khô thật chỉnh tề, cô cảm thấy ngạc nhiên, mặt lộ vẻ bất an: "Ngày hôm qua khuya như vậy anh còn dọn dẹp sao?"

Đan Nhĩ Tín đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó đắc ý cười: "Bổn thiếu gia đây vốn không phục vụ riêng cho ai, khắp thiên hạ chỉ phục vụ một mình em thôi, so với món ăn của Hoàng Đình đáng tiền hơn, như thế nào, cảm động sao?"

Hách Tịnh trợn mắt hốc mồm,nhìn một chút đống quần áo, qυầи ɭóŧ nhỏ màu trắng bởi vì chất liệu nhẹ và mỏng, cho nên đặt ở phía trên nhất, mặt của cô trong nháy mắt đỏ bừng, muốn nói chuyện còn không nói được, bộ dạng há hốc mồm cứng lưỡi.

Hình ảnh lúc này làm trong lòng Đan Nhĩ Tín cảm thấy ngứa ngáy, cũng không giữ được nữa, một phen ôm chầm tới không đầu không đuôi liền hôn xuống.

Mảnh đất tươi tốt, mắt thấy lại muốn thiêu cháy, Đan Nhĩ Tín ngại trên người cô có cái mền cản trở đang muốn tháo ra, Hách Tịnh lý trí còn tồn tại, gắt gao níu lại, không thuận lợi nói chuyện: "Dừng tay, đừng. . ."

Động tác của anh chỉ là trì hoãn, vẫn còn đang tiếp tục.

Hách Tịnh vội vàng bấm anh, lại bấm lại cắn, rốt cuộc làm cho anh hơi lui ra, Hách Tịnh liền lấy hơi cũng không để ý tới, vội vàng kêu: "Tình nhân ngầm hả!"

Được rồi, vấn đề danh phận rất quan trọng, năm đó Đan Nhĩ Tín chịu đựng áp lực khiến bản thân phải buông cô ra, liều mạng an ủi mình phải chậm mà chắc, nhai kỹ nuốt chậm, con vịt đã đun sôi còn sợ cô bay hay sao?

Thấy anh ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ, Hách Tịnh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám trêu chọc anh nữa, cầm quần áo trốn vào phòng tắm, đóng cửa, rửa mặt thay đồ.

Đợi đến xong xuôi xuống lầu, Hách Tịnh nhìn thấy trên bàn cháo cùng bánh bao nóng hổi, càng thêm ngạc nhiên, Đan Nhĩ Tín giặt ủi quần áo không quá ly kỳ, dù sao anh ở trường quân đội cùng bộ đội lăn lộn nhiều năm như vậy, nấu cơm mà cũng làm thơm, coi như quá thần kỳ!

Còn nữa..., những chuyện này anh làm lúc nào?

Trong phòng ăn sẽ không có nguy hiểm, Hách Tịnh vừa cắn bánh bao vừa hỏi, lại không ngờ phát hiện bánh bao ngon vô cùng, lại nhấp một hớp cháo, mỹ vị nhân gian a! Đây là mua ở đâu?

Đan Nhĩ Tín rất tùy ý đáp: "Anh mỗi ngày có thói quen 6 giờ thức dậy, như đồng hồ sinh học, đến giờ liền tỉnh. Giặt quần áo xong đi tập thể dục buổi sáng, đi ngang qua Hoàng gia, thuận tiện lấy điểm tâm."

Nguyên lai là đồ ăn nhà Hoàng Đình, khó trách ăn ngon như vậy, Hách Tịnh gật đầu một cái tiếp tục đưa vào miệng ăn, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt ngốc nhìn: anh 6 giờ đã thức dậy, giặt quần áo, tập thể dục buổi sáng, lấy cơm, vậy làm sao khi tỉnh lại hai người lại có loại tình hình đó?

Tốt, đủ có thể giả bộ! Hách Tịnh phồng má trừng mắt liếc anh một cái, hung tợn nhai, lại suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình.

Rốt cuộc đợi đến có thể ra cửa, đã là mặt trời lên cao. Thành B vào tháng Mười Một, mặc dù khí trời rất sáng sủa, nhưng đã vào cuối mùa thu nên có gió lạnh thổi , Hách Tịnh không nhịn được rùng mình một cái, đang suy nghĩ mình mặc ít quần áo đi, trên bả vai liền xuất hiện ấm áp, một cánh tay ấm áp ôm vào, đem nửa người của cô ép vào trong ngực, Hách Tịnh theo thói quen giãy giụa, truyền tới bên tai hơi thở ấm áp: "Em nói, phải có dáng vẻ yêu thương mà."

Ách, được rồi, cô thật đúng là nâng cục đá đập chân của mình, đang định ra cửa lại gặp Hoàng Đình, loại cảm giác này bộc phát mãnh liệt.

Tên tiểu tử này cười híp mắt cùng bọn họ chào hỏi, vẻ mặt mập mờ, ánh mắt thiết tha: "Tịnh Tịnh, cháo của tôi hương vị thế nào?"

Nhận thấy được tay đang ôm bả vai cô thật chặt, Hách Tịnh chỉ có thể tận lực hàm súc khích lệ: "Ăn rất ngon, thật cám ơn anh."

Hoàng Đình toét miệng cười, không để ý Đan Nhĩ Tín mặt đen hơn đáy nồi, dứt khoát dừng lại tiếp tục trò chuyện: "Trong cháo tôi có cho thêm dược liệu, chỉ là trải qua xử lý cho nên không có mùi thuốc, nhưng công hiệu không giảm, là tăng thêm tinh lực dồi dào dung nhan càng đẹp ra, em mặc dù thoạt nhìn rất khỏe mạnh, nhưng con gái luôn là thể chất lạnh chiếm đa số, có thể thường uống cháo này sẽ rất tốt. . . . . ."

Hách Tịnh còn chưa có đáp lại, Đan Nhĩ Tín hoàn toàn tối mặt, chặn lại lời nói của Hoàng Đình: "Anh nên đổi thành nghề y thì sẽ tốt hơn!" Giọng nói kia thế nào nghe khó lọt tai.

Hoàng Đình cũng không tức giận, cười hì hì nhìn Đan Nhĩ Tín lôi kéo Hách Tịnh rời đi.

Đợi một chút đến khi lên xe, Đan Nhĩ Tín mới lên tiếng lần nữa, thanh âm có chút chần chờ: "Nếu không, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút? Hoàng Đình tên tiểu tử kia mặc dù là đầu bếp, nhưng nghe nói ông của anh ta cũng làm thầy thuốc, anh. . . . . ."

Hách Tịnh lắc đầu một cái: "Tôi không có việc gì, rất khỏe mạnh, về phần anh ta nói thể chất có vấn đề, ở bệnh viện kiểm tra cũng không ra." Nghĩ thầm Hoàng Đình thật đúng là giảo hoạt, mười cô gái hết tám cô có tính hàn, hơn nữa còn nói"Thân thể lạnh chiếm đa số", cũng không chỉ mặt gọi tên cô mà nói, tiểu tử ngốc này lập tức vì mình hoảng sợ rồi, thật đúng là không thể trách người ta đùa bỡn anh, đùa bỡn anh thật vui sao!

Chỉ là rốt cuộc cảm thấy anh quan tâm mình trong lòng thật ấm áp, lúc nhìn thấy lúc vẻ mặt anh ảo não hối hận càng thêm vui vẻ, đặc điểm Hách Tịnh chính là bao che, người trong nhà mình chỉ được mình khi dễ, người khác coi thường lại không được, lập tức tốt bụng thức tỉnh anh: "Hoàng Đình trêu chọc anh đó, anh không cảm thấy lời nói của anh ta giống như quảng cáo sao? Cái gì não bạch kim não hoàng kim, chẳng qua anh ta lừa gạt anh." Thứ gì có thể thần kỳ như vậy? Vừa có thể tăng thêm âm tráng dương, còn có thể dưỡng dung nhan, nếu thật hiệu quả như vậy còn đến bệnh viện làm gì? Nhưng không thể nói anh ta không đúng, con người dựa vào chất bổ, các loại dinh dưỡng đều cần, nghiêm chỉnh mà nói cơm bánh bao cũng có công hiệu kể trên, xem anh hiểu thế nào.

Anh em nhà họ Đan so với Hách Tịnh lớn hơn bốn tuổi, nhưng có lẽ bởi vì Đan Nhĩ Nhã là ông cụ non vui mừng hay tức giận cũng không lộ ra, trong mắt Hách Tịnh tương đối trầm ổn hình tượng anh cả, Hách Tịnh đối với anh ta có phần ngưỡng mộ.

Đan Nhĩ Tín thì không, Hách Tịnh cảm giác mình trừ liều mạng về thể lực ra và da mặt cũng không dày bằng anh, còn phương diện khác đứa trẻ này cũng dễ đối phó ( Hách Tịnh chống nạnh trợn mắt: không nói tới tối hôm qua, nhắc lại chị đây sẽ không để yên cho ngươi! ) nhất là, anh giống như không thế nào am hiểu cách giao tiếp giữa người với người, thậm chí ngay cả lúc người khác đang nói đùa anh cũng không nhận ra, quả nhiên đi tin lời của người khác, từ phương diện nào đấy mà nói, anh và Trương Anh Tử thật đúng không hổ danh là bạn học.

Là bạn học, nên hai người rất giống nhau!

Nhưng anh cũng có lúc xảo quyệt mà lại không có vô lại nha, tự cho là thông minh như cô, cũng bị anh lường gạt.

Cho nên, Đan Nhĩ Tín, anh là người như thế nào a! Có phải anh từ nhỏ đặc biệt muốn tấn công tôi chứ? Nói thật ở đây rất ít nữ cộng thêm Hách Tịnh cô rất ưu tú lại là đảng viên cộng sản, vừa mới bị ăn sạch sáng ngày thứ hai, đầu sỏ gây nên đang ngồi bên cạnh, trên mặt vô cùng bình tĩnh, nội tâm vô cùng phẫn nộ đang suy tư một hồi thần thần nói về vấn đề khác.

Được rồi trở lại chuyện chính, bình thường nói yêu đuơng là phải làm sao?

Xem phim —— không nhắc lại, tốt nhất vĩnh viễn không đề cập tới!

Đi dạo công viên —— hình như đây là truyền thống ông cha ta hay làm.

Mặc dù lời thề son sắt nói muốn đền bù nhưng cũng không được thiếu sót lời nói yêu thương, nhưng trong lòng Hách Tịnh cũng không còn đáy, không biết nên làm những thứ gì, cô chỉ biết nếu như cùng Đan Nhĩ Tín ở chung một chổ, sinh lý cùng trong lòng cô đều không có cách nào khống chế được.

Mặc dù trong lòng hoang mang, nhưng cô là Hách Tịnh! Hách Tịnh không biến sắc quan sát những người đi đường lui tới, nhất là những cặp tình nhân.

Nắm tay cùng đi dạo phố, hai người chia sẻ cùng một ly đá, đến quán ăn náo nhiệt tựa sát nhau cười nói không chút gấp gáp chờ chỗ ngồi, cùng nhau mua vé xem diễn xuất, trước sau đuổi theo đùa giỡn, cô gái khẽ tức giận, chàng trai mặt tươi như hoa, chuyện rất nhàm chán, thậm chí là lãng phí thời gian, bọn họ lại làm giống như rất vui vẻ, chẳng lẽ đây chính là cái gọi sức mạnh của ái tình?

Khóe miệng Hách Tịnh dâng lên ý cười, lúm đồng tiền thoáng hiện, da mặt dưới ánh mặt trời có vẻ óng ánh trong suốt, mắt ngọc mày ngài, một chút lóe sáng, động lòng người, Đan Nhĩ Tín ánh mắt nhếch lên, nhất thời mất hồn, theo bản năng phanh xe lại.

Hách Tịnh cười sâu hơn: "Thì ra là hai chúng ta cùng nghĩ giống nhau rồi, được, theo ý anh, sẽ đi khu vui chơi, đền bù một chút thiếu sót tuổi thơ của anh!" Giọng nói vô cùng nhân nhượng vô cùng thương xót.

Đan Nhĩ Tín không giải thích được, theo tay Hách Tịnh đưa ra chỉ, ngẩng đầu nhìn thấy bảng quảng cáo khổng lồ đầy màu sắc rực rỡ, khu vui chơi vừa mới khai trương, giá rất ưu đãi. Lại cúi đầu xem một chút chổ mua vé nhìn thấy người người xếp hàng, nhất thời sắc mặt xanh biếc.

Thêm Bình Luận