Chương 8

Đường Trạch Thần vừa lưu ý động tĩnh của cô vừa ngó thức ăn. Bên môi trước sau một vẻ nhàn nhạt ý cười, có vẻ kiên nhẫn mười phần.

Rượu vang đỏ đem lên, Tần Noãn Dương tự mình đến bên cạnh lấy 3 ly rượu, vừa định nói chuyện anh ấy lại không muốn nghe. Anh thong thả gắp đồ ăn bỏ vào trong chén cô, không nhanh không chậm nói: “Muốn bồi tội trước cứ ăn vài thứ, anh không muốn thấy lúc đó em say đến mức nhà ở đâu cũng không biết.”

Tần Noãn Dương nghe vậy chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên dâng lên hàn ý, mới cùng ăn một bữa cơm có nhiều người như vậy thế nhưng anh ta có thể biết tửu lượng cô không tốt, thế còn gì anh ta không biết?

Đầu quả tim vô cùng căng thẳng, trên mặt lại trước sau như một khéo léo cười, một ngụm một ngụm từ từ ăn hết đồ ăn trong chén. Thấy rốt cuộc anh ấy cũng buông đũa, lúc này cô mới bưng lên ly rượu thăm hỏi, “Đêm nay tôi tới bồi tội, lại khiến Đường tiên sinh lãng phí một chai rượu ngon.”

Đường Trạch Thần không nói lời nào, ngón tay gõ trên mặt bàn nhẹ nhàng, một chút một chút, cực kì có tiết tấu.

Cô nhắm mắt không xem, uống một ngụm sặc đến yết hầu đều nóng rát. Cô che môi, âm thầm áp xuống chua xót, lại bưng ly thứ hai lên……

Mãi cho đến ly thứ 3 xuống bụng, anh ta cũng không hề có ý nhả ra, Tần Noãn Dương một bên rủa thầm mình đêm nay tự tìm ngược, bị Lý Hàn kí©h thí©ɧ một chút đầu óc liền nóng lên chạy lại đây, một bên run tay lại rót một ly.

Màu đỏ tươi của rượu ở dưới ánh đèn chiết xạ trên mặt bàn tạo ra một thấu quang, xuyên thấu qua chỗ này cô nhìn qua, ánh mắt anh ta tựa hồ có chút không giống, nhưng cụ thể thế nào cô lại nhìn không ra, chỉ biết tạm thời anh ta không có ý ngăn cản, cô liền dứt khoát ngửa đầu muốn uống một hơi cạn sạch.

Khi ly rượu dán lên môi anh ta lại đột nhiên giơ tay khống chế cổ tay của cô.

Rượu trong ly nhất thời thu thế không kịp, chảy dọc theo ly một chút, sánh trên mu bàn tay anh rồi lại theo khớp xương uốn lượn theo gân xanh nhỏ giọt ở trên mặt bàn.

Anh ấy nắm lấy, chỗ da thịt tương dán mang theo độ ấm, ấm áp đến có chút mị người.

Tần Noãn Dương chớp một chút mắt, tựa hồ có chút không rõ ý tứ anh.

“Ba ly đủ rồi.” Thanh âm trầm thấp mát lạnh, hết sức từ tính, cô nghe nó còn mang theo chút mơ hồ dụ hoặc.

Anh ấy nhìn mu bàn tay dính rượu, có chút không vui nhíu mày, ngay sau đó nâng cằm ý bảo cô lấy khăn giấy, “Lấy lại đây.”

Khi nói chuyện, cái tay nắm tay cô rốt cuộc buông ra.



Noãn Dương buông ly, lấy khăn giấy đưa qua, anh ấy lại không có ý tiếp, nhìn cô như đương nhiên.

Tần Noãn Dương mặc mặc, một tay nắm lấy đầu ngón tay anh ấy, một tay lấy khăn giấy lau mu bàn tay đã có chút dính rượu đó.

Nhìn qua tựa hồ tâm tình Đường tiên sinh cũng không tệ lắm, cô châm chước một chút mới mở miệng nói: “Đường tiên sinh đối với đêm nay vừa lòng rồi chứ?”

Lời vừa thoát ra khỏi miệng, chính mình cũng sửng sốt, lời này nói thế nào liền ái muội lắm vậy cà……

Đường Trạch Thần nhướng mày, đáy mắt có một tia hứng thú, “Ba ly rượu mà thôi, Tần tiểu thư sẽ không như vậy mà thiên chân cho rằng chúng ta có thể xóa bỏ toàn bộ chứ nhỉ?”

Nói thật, Tần Noãn Dương thấy trong lòng buồn bực không ngừng. Từ thành phố S leo lên sai xe đến ngày kết thúc bữa tiệc, căn bản tự cô không cảm thấy mình đắc tội anh ta chỗ nào, duy nhất một chuyện ở khách sạn cô nghịch ngợm xíu…… Bất quá rõ ràng người bị thiệt là cô mà?

Nhưng thủ đoạn của Đường Trạch Thần nhiều ít cô vẫn biết, Lý Hàn sẽ không vô duyên vô cớ xả giận trên người cô, những ảnh chụp đó cũng tuyệt đối không lâu như vậy giờ mới đột nhiên lòi ra ánh sáng. Vậy xem ra chỉ có một giải thích hợp lý là Đường Trạch Thần đang ép cô xuất hiện.

Thực không khéo, cô xúc động dẫn đến máu dồn lên não tự đưa mình tới cửa.

Tần Noãn Dương do dự một lát: “Đường tiên sinh cảm thấy tôi có thể vì ngài cống hiến sức lực ở đâu ạ?”

Liếc mắt một cái cô đã nhìn thấu mục đích của anh ta, Đường Trạch Thần cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ hơi hơi cười: “Cửa hàng này của anh thiếu một quản lý ra mặt.”

Đầu Tần Noãn Dương “Ong” một tiếng, ngay sau đó sắc mặt khẽ biến: “ Ý Đường tiên sinh là?”

“Vừa lúc em tự đưa tới cửa.” Câu này anh ta nói thật sự rất chậm, nhìn sắc mặt Tần Noãn Dương ánh mắt cũng dần dần trầm xuống.

Điện thoại đúng lúc này vang lên, nhìn thoáng qua anh thuận tay tiếp. Không biết đầu bên kia nói gì đó, mày anh nhăn lại, biểu tình bỗng nghiêm túc lên.

Tần Noãn Dương ngồi ở đó, trong lòng lại sông cuộn biển gầm. Cô biết nếu cô thật sự tiếp nhận cái hội quán này đại biểu cho ý tứ gì, nó sẽ làm cô cùng Đường Trạch Thần càng ngày càng không rõ ràng, gì nói đến bảo trì khoảng cách?