Chương 7

Tâm tư trăm chuyển, tới cuối cùng Tần Noãn Dương cũng chỉ âm thầm áp xuống, sắc mặt tự nhiên như thường.

Đến buổi chiều khi cùng cô đối diễn Lý Hàn nhiều chuyện một câu, “Thông đồng?”

Đang đọc lời kịch, cô nhíu mày một lúc, ánh mắt lạnh lùng: “Cậu nói cái gì?”

Lý Hàn nhấp miệng cười, chờ chuyên viên trang điểm thu thập xong đi ra ngoài, hắn mới lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi: “Buổi tối đó Đường tiên sinh đem thẻ phòng đưa cho cô ai cũng nhìn thấy, cô nói tôi đang nói cái gì?”

Tần Noãn Dương nhìn chằm chằm hắn một hồi, tùy tay đem kịch bản đặt ở trên bàn, nâng chung trà lên nhấp một ngụm: “Ba mẹ cậu cho cậu cái mồm là để cậu dùng đi bát quái hả?”

Lý Hàn liền lạnh giọng: “Nơi này thế nào cũng coi như là nửa địa bàn của tôi……”

“Cho nên sao?” Trong mắt có chút không kiên nhẫn, Tần Noãn Dương ngắt lời hắn:

“Nếu là vì Đường tiên sinh tước đi nhân vật của cậu, cậu không cần nhằm vào tôi, tôi có năng lực gì?”

Lý Hàn hiển nhiên không cân nhắc, cứ nói: “Cô mang vốn vào đoàn……” Nói được một nửa, đã tự vả mặt.

Mới vừa rồi còn nói nơi này là nửa địa bàn của hắn, hiện tại lại nói chuyện cô mang vốn vào đoàn, hiển nhiên Tần Noãn Dương trong đoàn phim cũng có tiếng nói, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.

Tần Noãn Dương thong thả rót cho hắn ly trà, chậm rãi đẩy qua: “Uống trà.”

Trên mặt cô bình tĩnh, trong lòng đã nghiến răng nghiến lợi. Thấy thần sắc Lý Hàn buồn bực mà không nói lời nào, càng thêm vững vàng chờ hắn đi trước. Quả nhiên không để cô chờ lâu, Lý Hàn uống sạch ly trà liền ra cửa.

Mễ Nhã vừa tiến vào, đã đυ.ng phải một chuyện chả thể hiểu được, “Các người cãi nhau?”



Tần Noãn Dương mặt đã lạnh như tiền ném điện thoại qua, “Hẹn Đường tiên sinh ăn cơm đi! Đêm nay luôn!”

Mễ Nhã cầm di động, trợn mắt há hốc mồm, “Có thể…… Có thể hẹn người ra sao……”

“Nói là Tần Noãn Dương tới bồi tội, anh ta sẽ đồng ý.”

Đường Trạch Thần trăm công ngàn việc, cư nhiên mà rảnh tự mình tiếp điện thoại.

Mễ Nhã thiếu chút giật mình, nhìn thấy Tần Noãn Dương đang nghe đạo diễn diễn giải, lúc này cô ấy mới nói: “Là Đường tiên sinh ạ? Tôi là đại diện của Noãn Dương.”

“Ừ.” Hắn lên tiếng nhưng không thúc giục, kiên nhẫn chờ bên này tiếp tục nói.

“Noãn Dương nhà tôi không hiểu chuyện, đã đắc tội, Đường tiên sinh đừng chấp nhặt nhé.”

Đường Trạch Thần nhướng mày, đột nhiên hỏi một câu, “Cô ấy nói với cô như vậy?”

“A?” Mễ Nhã sửng sốt, ngay sau đó cũng không khách sáo mà gọn gàng dứt khoát nói thẳng chủ đề: “Tối nay Noãn Dương được nghỉ, muốn mời Đường tiên sinh ăn một bữa cơm bồi tội, không biết Đường tiên sinh có thể đến hay không?”

Đại khái là hắn đang hỏi trợ lý buổi tối có việc hay không, sau một lát người tiếp điện thoại liền đổi thành trợ lý.

Mễ Nhã ghi nhớ tên hội quán xong mới cúp điện thoại, sau đó cô ấy phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt một mảnh.

Đi đến hội quán Mễ Nhã vẫn không yên tâm cứ dặn dò suốt, bảo cô nói chuyện phải chú tâm đừng cho cô ấy ăn mệt mỏi, cuối cùng còn lo sợ bất an hỏi cô có muốn gọi Tần Chiêu Dương không.

Tần Noãn Dương vẫn luôn trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ, nghe vậy mới quay đầu nói: “Không cần nói cho anh ấy.”



Chờ khi tới cửa hội quán TC, cô bảo Mễ Nhã đi trước, chờ cô ăn cơm xong sẽ tự trở về.

Đường Trạch Thần còn chưa tới, nhưng phục vụ đã trực tiếp mang cô đến ghế lô VIP.

Người phục vụ vừa đẩy cửa ra, Tần Noãn Dương hơi ngây ngẩn người.

Nơi này nhàn nhạt khí gỗ đàn hương, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tranh chữ trên tường, mực thơm nồng, phong cách cổ trang nói không nên lời. Phía dưới còn có một bình phong thuỷ mặc, nhìn thôi đã cảm thấy phong tư thanh nhã, mặt như quan ngọc giống người đó.

Tần Noãn Dương ở bên người ông nội thời gian còn dài hơn so với khi ở cùng ba mẹ, ông nội thích đồ cổ tranh chữ, từ nhỏ cô đã mưa dầm thấm đất, nên cũng cực kỳ thích chúng. Thường khi du ngoạn cũng thích đến cổ trấn, cô cảm thấy thời cổ luôn được trời ưu ái cho phong vận.

Ông nội nói đây là cô không quên nguồn cội, cũng dốc tâm dạy dỗ, qua muôn vàn thủy, đi ngàn dặm đường, đều phải nhớ cổ vật tổ tiên. Cô không dám quên, cũng không từng quên.

Cho nên khi bước vào nơi này, cả người cô đều là buông lỏng, thích ý rất nhiều.

Khi cô tới gần bức tranh chữ phúc, phía sau vang lên âm thanh đạm nhiên lười biếng: “Nơi này thế nào?”

Tần Noãn Dương vừa quay đầu lại, liền thấy Đường Trạch Thần lười biếng dựa vào cạnh cửa, một thân tây trang màu xám đậm, sơ mi trắng bên trong không chút cẩu thả.

Cô lại quay đầu nhìn tranh trên tường, chỉ nói: “Thứ tốt.”

Đường Trạch Thần đi theo xem qua, đáy mắt chợt lóe ý cười, thanh âm vẫn bình đạm không gợn sóng: “Biết hàng.”

Khi gọi món ăn Tần Noãn Dương gọi thêm vang đỏ. Đường Trạch Thần ngẩng đầu nhìn cô một cái, bảo người phục vụ lấy vang đỏ Domaine de la Romanee-Conti Romanee-Conti Grand Cru 1990 trân quý đến. Điểm xong đồ ăn, khi người phục vụ lui ra còn cung cung kính kính gọi Đường Trạch Thần một tiếng lão bản.

Lòng Tần Noãn Dương cả kinh đánh lên đến cổ. Nguyên bản cô cho rằng nơi này có tính tư mật cao, có thể là nơi Đường Trạch Thần liên hoan thường tới chứ không nghĩ tới nơi này là hội quán của anh ta, hơn nữa còn cố tình cho cô biết……