Chương 5

Mọi người đều nghĩ Tần Noãn Dương không xuống đài được rồi, cả đêm không chạm một chút vào đũa giờ Đường Trạch Thần lại cầm đũa thong thả đem cọng rau xanh kia cho vào trong miệng. “Không cần khách khí với anh như vậy.”

Tần Noãn Dương tức khắc cả người cứng đờ như khúc gỗ luôn……

Đường Trạch Thần sao lại nói như thể hai người có quan hệ gần lắm vậy.

Anh ấy giải quyết cọng rau xanh kia, lẳng lặng nhìn Tần Noãn Dương một hồi, lúc này Lý Ngạo lại tiếp tục trò chuyện về đề tài vừa rồi.

Lý Hàn ngồi thành thật một hồi lâu, mới lắp bắp hỏi Tần Noãn Dương: “Đường tiên sinh và cô nhận thức nhau à?”

Hình như là lần thứ hai có người hỏi cô như vậy, cô giơ tay xoa xoa giữa mày chớm đau, lười phản ứng với hắn.

Lý Ngạo bưng ly rượu lên muốn kính một chén rượu, Đường Trạch Thần cầm lấy chén rượu, chần chờ một chút, giơ tay gọi người phục vụ tới phân phó: “Cho ta đổi thành nước chanh, nhân tiện Tần tiểu thư cũng đổi luôn.”

Tần Noãn Dương đang muốn uống rượu giải khát, nghe thế mới vừa yên lặng thu tay về……

Trên bàn cơm, không khí bỗng quỷ dị lên.

Hàn huyên mấy chuyện râu ria một chút, Đường Trạch Thần đột nhiên hứng thú với Thịnh Thế Kinh Hoa, ngước mắt nhìn Lý Hàn nhàn nhạt nói: “Nghe nói nhị công tử cũng cảm thấy hứng thú với cái này?”

Lý Hàn đột nhiên bị điểm danh, có chút lắp bắp, “Đúng vậy…… Có, có chút…… Hứng thú.”



Anh ấy ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Lý Hàn một cái, sau một lúc lâu mới không nói rõ ý mà nói một câu thế này: “Có hứng thú là phải bồi dưỡng, không thể nóng vội.” Dứt lời, ánh mắt làm như vô tình nhìn Tần Noãn Dương một vòng, bưng ly nhấp một ngụm nước chanh.

Tần Noãn Dương từ vừa rồi đã bắt đầu giả chết…… n, vô luận phát sinh cái gì, đều không liên quan đến chuyện của cô.

Xong bữa tiệc, mọi người đều có tâm tư khác nhau, Tần Noãn Dương uống nước chanh lúc sau mới cảm thấy rượu vang tác dụng chậm đã tới. Khi đứng lên choáng váng một chút, đỡ cái bàn mới đứng vững được.

Vì có tâm chạy trốn mau một chút, đám người đã tới cửa thang máy, mắt thấy cách mạng sắp thắng lợi

Trợ lý của Đường Trạch Thần đi tới, thuận tay đưa cho Tần Noãn Dương một chìa khóa phòng: “Tần tiểu thư làm rơi thẻ phòng.”

Tần Noãn Dương: “……” Cạn lời.

Tần Noãn Dương cứng đờ thân thể xoay người, cũng không dám nữa xem những ánh mắt ái muội phía sau quỷ dị khó lường thế nào, giữ chặt ống tay áo trợ lý, vẻ mặt đưa đám nói: “Đường tiên sinh ở đâu, tôi muốn đi cảm ơn ngài ấy.”

Cảm ơn mà cô nói giống như là nghiến răng nghiến lợi, âm thanh từ kẽ răng đay nghiến ra làm trợ lý cũng không khỏi nhìn thêm một cái. “Tần tiểu thư chờ một lát.”

Tần Noãn Dương nghe thấy cửa thang máy khép lại lúc này mới nhẹ nhõm thở một hơi, lại giữ chặt tay trợ lý nhanh bổ sung một câu: “Nếu Đường tiên sinh vội vậy lần sau lại nói……”.

Lời còn nói chưa xong, Đường Trạch Thần đã không nhanh không chậm xuất hiện trong tầm mắt, vẫn tùy tính đạm nhiên, trường thân ngọc lập như cũ.

Tần Noãn Dương thấy dây thần kinh thái dương nhảy dựng, quả thực bi thương nghịch lưu thành hà.

Mãi không nói chuyện, chờ tới đại sảnh, Tần Noãn Dương mới ngoài cười trong không cười nói lời cảm tạ, “Cảm ơn Đường tiên sinh, cũng không biết tôi làm rớt khi nào.”



Đường Trạch Thần giơ tay đè đè giữa mày, vẻ cực mệt mỏi: “Chúng ta có thể vừa đi vừa nói chuyện.”

Tần Noãn Dương phản bác không được, nguyên bản còn tưởng ở dưới đại sảnh là có thể đường ai nấy đi lại bị anh ấy dùng một câu dập nát, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo Đường Trạch Thần ra ngoài.

Đi tới cửa, xe Đường Trạch Thần đã ngừng ở đó, thanh âm anh ấy đạm nhiên không rõ cảm xúc: “Đi cùng anh, ta cùng nhau đi? Dù sao chúng ta cũng cùng đường.”

Tần Noãn Dương phát hiện ở Đường Trạch Thần có loại bình thản ung dung trong ánh mắt và lời nói làm cô không còn nhanh nhẹn, đầu lưỡi như dính vào nhau, trong lòng đã phản kháng nhưng đến miệng lại câm lặng, từ bỏ phản kháng cô cứ ngoan ngoãn lên xe.

Đường Trạch Thần đối việc mình không cần nhiều lời cũng có kết quả tốt thì thực vừa lòng, lên xe vươn tay tới: “Đó không phải em làm rơi.”

Tần Noãn Dương: “……” Vừa rồi nhất thời luống cuống, căn bản không nhìn kỹ phòng hào, chỉ nhớ bọn họ ở cùng khách sạn, đèn đường tối cũng khó làm người âm u cô cũng cố nhịn xuống việc ném thẻ phòng trên mặt Đường Trạch Thần, cô nhàn nhạt cười cười, khéo léo dâng tay lên. “Nguyên lai là hiểu lầm.”

“Không phải.” Đường Trạch Thần tiếp nhận thẻ phòng bỏ vào trong túi, quay đầu nhìn về phía cô, đáy mắt đầy ý cười.

Noãn Dương rất muốn gào thét hỏi: “Anh rốt cuộc có biết trước mặt nhiều người đưa thẻ phòng cho cô rốt cuộc ám chỉ gì không!” Nhưng ý nghĩ tới tới lui lui vài vòng mà chả thoát ra miệng, cô yên lặng nuốt xuống, không chút lực sát thương: “Nếu tôi có chỗ nào đắc tội, hy vọng Đường tiên sinh đại nhân đại lượng buông tha cho tôi.”

Tần Noãn Dương nghĩ những lời này chắc chắn là không có lỗi đi? Đường Trạch Thần cũng sẽ không đến nổi da mặt dày đến mức tùy tiện ấn tội danh cho cô. Đến lúc đó cô cứ khách khách khí khí nói vài tiếng không có gì là bọn họ cũng thanh toán xong, cố tình lúc này Đường Trạch Thần lại gật gật đầu, “Là đắc tội tôi.”

Tần Noãn Dương: “……”

Tần Noãn Dương bắt đầu kiểm điểm chính mình vừa rồi nhất thời ma xui quỷ khiến gật đầu leo lên xe Đường tiên sinh, đúng là tiếc không kịp, cô ngồi sát cửa xe nhìn đèn đường đang chạy như bay kem say rượu mà cảm thấy cơn buồn ngủ dâng lên.