Chương 4

Tần Noãn Dương bọc áo khoác vào thang máy, ma xui quỷ khiến đi vòng đến hướng WC khi nãy, từ rất xa đã thấy anh ấy còn đứng ở đó, thanh thản dựa vào tường, bên cạnh là một người giống trợ lý đang nói với anh ấy cái gì đó.

Anh ấy ngẫu nhiên gật đầu, thần sắc trước sau đều nhàn nhạt.

Thu hồi tầm mắt, Noãn Dương lên thang máy đi xuống sảnh.

Cùng thời gian, tựa hồ anh nhận thấy được gì, quay đầu nhìn hành lang trống rỗng. Nháy mắt có chút chán ghét, ngón tay nhẹ gõ trên vai trợ lý: “Trước cứ như vậy đi, tôi về.”

Tần Noãn Dương về nhà ngủ một giấc, thần khí trở lại, cảm mạo cũng đỡ hơn phân nửa. Cả ngày nay đều rảnh nên cô ở khách sạn nghỉ ngơi, chờ Mễ Nhã lại đây gọi mới chuẩn bị ra cửa.

Kỳ thật tới thành phố S là có một chuyện quan trọng muốn làm, đó là thấy đạo diễn Thịnh Thế Kinh Hoa Lý Ngạo.

Lý Ngạo người cũng như tên, cả người ngạo khí, cực kì tài hoa, người có hai giải thưởng đạo diễn ưu tú tiền đồ rất tốt. Lúc này đây đạo diễn còn chưa quay Thịnh Thế Kinh Hoa tỉ lệ lộ diện cũng mười phần, vạn người chú mục.

Tần Noãn Dương muốn mượn phim truyền hình cổ trang làm bàn đạp, tất nhiên muốn bắt lấy vị trí nữ chính.

Mễ Nhã đã lén nói cùng Lý Ngạo, Tần Noãn Dương mang vốn vào đoàn, vị trí nữ chính cũng chạy không thoát tay cô được. Vừa lúc đến thành phố S Lý Ngạo đã an bài bữa tiệc gặp mặt này.

Tần Noãn Dương đến nơi Lý Ngạo đặt tiệc đã vô cùng náo nhiệt, phân nửa bàn đã có người ngồi, cô cười vừa đi vào vừa bất động thanh sắc nhìn quanh một vòng, thấy là đoàn phim tư nhân của Lý Ngạo mới yên lòng.

Noãn Dương mới vừa ngồi xuống, Lý Hàn liền đi đến, thấy Noãn Dương cũng không chút ngoài ý muốn, giơ tay chào hỏi.

Tần Noãn Dương nghi trong lòng thì hắn đã ngồi bên cạnh cô: “Có duyên nhỉ.”



Noãn Dương cong môi cười, vừa không thân thiện cũng không thất lễ.

Lý Ngạo giải thích nói: “Lý Hàn, là em trai tôi, cũng là nam 2 của Thịnh Thế Kinh Hoa.”

Lý Hàn là diễn viên thế hệ mới, tốt nghiệp đã làm người chủ trì, mấy năm nay cũng coi như có chút thành tựu, khi Lý Ngạo nói nhân vật nam 2 do hắn thủ vai Noãn Dương cũng không kinh ngạc, cô bưng chén rượu cụng ly nói: “Hợp tác vui vẻ.”

“Tất nhiên là sẽ vui.” Hắn nói như có ý ám chỉ, cười tủm tỉm uống hết ly rượu vang đỏ.

Tần Noãn Dương chỉ làm bộ không biết, đáy mắt hơi hơi nổi lên lạnh lẽo.

Những người nữa lục tục đến, một bàn đã ngồi đủ Lý Ngạo chủ vị. Tần Noãn Dương còn nghĩ là nam chính Thẩm Mặc Triết sẽ lên sân khấu, có thể thấy được nam chính tới cũng chả được ngồi cạnh Lý Ngạo mà chỗ đó có dành ghế cho một người khác, Noãn Dương mới suy đoán có lẽ có nhân vật khác lại đây.

Quá ba tuần rượu, sắc mặt Noãn Dương cũng có chút hơi đỏ, đó là may mà còn có Lý Hàn thích xen vào việc người khác chắn mấy chén giúp cô.

Noãn Dương cũng không ngăn, hắn chắn giúp cô, cô cười nói cảm ơn, lễ phép đến độ có chút xa cách. Dần dần, Lý Hàn cũng nhìn ra, chỉ khuyên không nên chuốc rượu cô nữa.

Noãn Dương đã có chút men say thì người kia mới khoan thai tới muộn.

Cơ hồ là hắn vừa xuất hiện người khắp cả phòng đều không hẹn mà cùng đứng lên, Noãn Dương giương mắt xem qua hơi hơi thất thần.

Gần đây gặp thật đúng là thường xuyên, không ngờ bữa tiệc nhỏ xíu xiu như vậy cũng có thể mời được anh ấy.

Nghĩ như vậy khi anh đã đi vào phòng, âu phục của anh ấy như là mới từ bữa tiệc nào đấy lại đây, trên người anh ấy còn mang theo mùi nhàn nhạt của thuốc lá và rượu.

Cả đống người cố lấy lòng, anh ấy cũng chỉ gật gật đầu, xoay mắt nhìn trực tiếp về phía Tần Noãn Dương, anh cởi hai cúc áo sơmi.



Vị trí kế Tần Noãn Dương và Lý Ngạo là để lại cho anh ấy, cũng đương nhiên anh ngồi xuống ở bên cạnh cô.

Anh ấy ngồi xuống mọi người cũng ngồi xuống theo, không khí lập tức gò ép không ít. Anh ấy lại làm như không hề phát hiện, lập tức cởϊ áσ khoác để người phục vụ treo sau ghế, cởi cúc tay áo xắn lên, lúc này mới thấy thả lỏng một chút.

Lý Hàn cũng có xíu kiên kị nam nhân này, nhưng nhiều nhất lại là sự kính nể, thấp giọng nói chuyện của Đường Trạch Trần.

Tần Noãn Dương nghe nhưng không để ý, chỉ là khi hắn tới gần thì Tần Noãn Dương bất động thanh sắc dời cơ thể một chút.

Lý Hàn biết cũng chỉ biết chút da lông, còn không nhiều bằng những điều Tần Noãn Dương biết đến.

Không biết có phải hắn làm người chủ trì hay không mà hắn nói nhiều kinh khủng, dù Tần Noãn Dương lãnh đạm chỉ ừ vài tiếng cho có lệ hắn cũng có thể tiếp tục luyên thuyên đề tài đó.

Mắt thấy ánh mắt nhìn bên này càng ngày càng nhiều, càng ngày càng ái muội, Tần Noãn Dương nhíu mày một chút, cầm đũa gắp rau xanh trước mặt bỏ vào chén Đường Trạch Thần trong.

Động tác đó làm tất cả mọi người sửng sốt, bao gồm cả chính đương sự.

Tần Noãn Dương nghĩ mình nhất định là say hồ đồ luôn rồi mới dám nghĩ mượn Đường Trạch Thần làm cớ thoát khỏi Lý Hàn, đũa vừa thả xuống là lúc cô hối hận xanh hơn cả cọng rau. Nhiều người nhìn như vậy Tần Noãn Dương chỉ có thể liều chết chống nghẹn một câu: “Ngưỡng mộ đại danh Đường tiên sinh đã lâu.”

Thật sự lí do đủ xài, bất quá trong một cái chớp mắt, cô cũng đã nghĩ kỹ đường lui. Nếu anh ấy cự tuyệt, đợi lát nữa cô có thể giả vờ xấu hổ rời đi trước.

Những ánh mắt kinh ngạc đó từ suy đoán lập tức biến thành châm biếm, chỉ nghĩ Tần Noãn Dương trèo cao, nên đều cười kiểu ý vị không rõ thêm xíu mờ ám.

Đường Trạch Thần hỉ nộ không hiện ra, nên rất ít người có thể hiểu những suy nghĩ của anh…… Bất quá mọi người đều biết, Đường tiên sinh không gần nữ sắc, đối với hảo cảm của nữ nhân thì không có nửa phần lưu tình.