Chương 40: Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi đó!

Tháng năm tuổi trẻ ngông cuồng ngạo nghễ, từng có một Lê Khuynh cưng chiều Vị Thủy đến vậy, bất chấp, một lòng một dạ đến đau lòng.

… Hiện tại...

Một giờ sau, Lê Khuynh gọi khẽ “em! Dậy đi nào.”

Thủy hơi nheo mắt, vậy mà cô ngủ quên từ lúc nào không hay, nhưng cũng giả bộ nói câu cho đúng logic “chú về khi nào vậy?”

“Tôi mới về, dậy cho thoải mái rồi lại ăn cơm, chiều không làm việc nữa đi với tôi.” giọng anh khàn khàn thông báo lich trình cho cô, tự nhiên bước lại bàn tiếp khách mở hộp ra. Thức ăn vẫn còn hâm hẩm.

Cô chậm chạp ngồi dậy, đưa mắt nhìn theo, thắc mắc “đi đâu?”

“Em muốn đi đâu, tôi dẫn đi đó.” anh rất thản nhiên đáp, tay lại đang bận rót nước vào cốc để sẵn cho cô.

Cô nhíu mày nghi hoặc, cũng tỉnh ngủ hẳn, đứng dậy đi lại bàn và nhàn nhạt trả lời “vậy thì tôi không đi, ở đây làm việc.”

Anh quay lại nhìn cô, thở dài phàn nàn “càng ngày càng bướng.”

Cô đưa mắt lườm, kỳ thị con người không nói lý lẽ trước mặt: “chú chê tôi? Ai mới là con người không nói lý lẽ trước đây?”

Thấy Lê Khuynh nhìn mình bằng ánh mắt bất lực, cô tự động gác lại, im lặng ăn cơm.

Anh thấy cô bỗng dưng ngoan ngoãn ăn cơm, mới lên tiếng “Tôi xong việc ở đây rồi” anh nói, không nghe ra cảm xúc gì.

“Um.” cô vừa gắp rau vừa đáp.

“Tôi muốn nhờ em mua quà cho mẹ tôi!” anh nói tiếp.

Cô nghe vậy ngừng ăn, hướng mắt nhìn anh, hơi nghi ngờ mà hỏi lại “thật hả?”

“Um.” anh thản nhiên đáp, tay đang bóc tôm bỏ vào bát cho cô.

Sau một giây bất ngờ, Ninh Vị Thủy thản nhiên gắp tôm cho vào miệng, tiếp tục ăn, một lúc mới lên tiếng “vậy chờ tôi hoàn thành tài liệu này đã, tầm hai tiếng nữa…”

“Chỉ cần em đồng ý thôi, lúc nào tùy em.” anh đáp rất nhanh, vừa nói vừa nhìn cô ăn, khóe miệng bất ngờ cong lên, nở nụ cười thỏa mãn.

Được vài phút im ắng, Cô lại ngẩng đầu nhìn anh một cái “hôm nào chú về?”

“Khi nào em chán tôi, tôi về.” anh vừa bỏ bao tay ra vừa rất thản nhiên đáp.

“Hơ? Gian xảo!” cô cười trừ. Đầu óc không yên mà nhớ đến chuyện anh uống rượu giữa đêm, liền đem ra nói “dạo ni chú hay uống rượu quá nhỉ, uống đến bệnh kia mà” giọng điệu cô vang lên, chứa đựng chút đùa cợt.

Anh bất giác dừng việc đang làm, hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, hơi nhấm nháp lời cô, chợt nhớ ra vài hôm trước vì buổi chiều đọc được mấy dòng chữ trong cuốn sách cũ của cô, không kiềm được mà kiếm rượu giải tỏa... Anh bất giác nở nụ cười gian mãnh “bé con đang xót cho chồng mình đó hả?”

Cô câm nín luôn, chỉ có thể bĩu môi khinh bỉ với người đối diện. Nói người này mặt dày, đúng là không oan ức chút nào mà!

Sau hai tiếng, cô cũng hoàn thành công việc. Cô tắt máy tính, đưa tay lên cao, ưỡn ngực vươn vai, miệng ngáp dài một cái tùy hứng rồi mới nhìn đồng hồ, rất ý thức đứng dậy mặc áo khoác và đeo túi vào bước ra ngoài. Cô đi đến phòng trợ lý Tô bàn giao lại công việc và nhờ chị ấy báo cáo nghỉ phép. Xong xuôi mới ung dung bước xuống đại sảnh. Mấy nhân viên lễ tân nhìn thấy sếp Ninh tan làm sớm thì không khỏi ngạc nhiên mà bàn tán xôn xao “nhìn kìa! Sếp Ninh vậy mà hôm nay lại về sớm.”, “nhìn dáng vẻ tung tăng vậy không lẽ đi hẹn hò hả ta.”...

Ninh Vị Thủy không để ý lắm, ung dung đứng trước cổng công ty chờ anh. Từ nãy, anh đã bảo xuống lấy xe trước rồi, chỉ cần cô hoàn thành công việc, xuống là được. Lâu lắm rồi cô mới có cảm giác háo hức như vậy, Lê Cao dù gì cũng từng đối xử rất tốt với cô, bà ấy coi cô như con cái trong nhà mà chăm sóc và yêu thương vậy. Cô nhất định sẽ mua cho bà ấy món quà thật tuyệt!

Xe đến, Lê Khuynh cao lãnh dừng lại, ấn nút mở cửa, cô rất ý thức tự mở ra bước vào. Trước giờ, hai người rất ít khi có nghi thức rườm rà như người này xuống mở cửa che chắn cho người kia. Cô nhanh chóng ngồi vào, đóng cửa lại “đi đâu mua?”

“Tùy em.” anh nhàn nhạt trả lời, rồi lái xe đi.

Cô im lặng suy nghĩ đôi chút, rồi lên tiếng “vậy đến trung tâm mua sắm đi, mẹ chú rất thích sưu tầm túi xách thì phải.”

“Um.”

Nói đến đây, hai người bất chợt im lặng, cô hướng mắt nhìn anh, khuôn mặt có chút lo sợ dò xét. Chỉ khi nhìn thấy thái độ thản nhiên không có phản ứng lại của anh, ung dung lái xe cô mới thở khẽ bình thường.

Cô chỉ sợ mình vô tình chạm phải vết thương của anh. Cô buồn buồn nhớ đến khuôn mặt phúc hậu của Lê Cao, nhớ đến ánh mắt hiền từ nhưng lại ẩn hiện sự uất ức được hình thành từ lâu trong khóe mắt. Hồi đó, có một lần, Lê Khang vì sự ương bướng của Lê Khuynh mà tức giận trút lên đầu Lê Cao, đem tủ sưu tập túi xách của bà đốt sạch cả. Tất nhiên, Lê Cao rất buồn bực nhưng cam chịu không van nài hay than vãn với ai cả. Người phụ nữ ấy là vậy, chỉ cần không đυ.ng đến con trai bà ấy, tất cả những thứ ngược đãi khác bà đều nhẫn nhục không phản kháng. Đó là một người phụ nữ rất giỏi mà giỏi nhất, chính là chịu đựng.... Thủy bất giác lên tiếng, giọng lạc hẳn tông hỏi “bố chú, còn liên lạc với chú không?”

Lê Khuynh quay lại nhìn cô, liền biết cô đang nghĩ gì, nhàn nhạt lên tiếng “không còn, từ ba năm trước rồi.”

Thủy im lặng, cố cảm nhận cảm xúc của anh nhưng tuyệt nhiên, anh càng ngày càng giỏi che giấu suy nghĩ của mình, chỉ thấy sự lạnh nhạt, vô tình. Nhưng thấy anh như vậy, tim cô bất giác đau nhói, cô chính là không muốn anh như thế, một mình chịu đựng như thế! Nghĩ vậy, cô liền không kiểm soát mà đưa tay vỗ vai anh. Anh hơi kinh ngạc nhướn mày nhìn cô, chỉ thấy cô nở nụ cười trong trẻo, lúm má sâu hõm đáng yêu. Sau vài giây bất động, anh tiếp tục, điềm tĩnh lái xe.

Nhưng chẳng ai biết, l*иg ngực anh đã không chịu nổi mà phập phồng nãy giờ, anh rất nghi ngờ, nhóc con nhà anh đang cố tình quyến rũ anh thì phải?

Bầu không khí tuyệt nhiên im ắng, dù không thể hiện ra mặt, thậm chí không nói thành lời nhưng cả hai đều hiểu, mình đang muốn làm gì cho đối phương.

Chỉ một hành động nhẹ nhàng như thế của cô lại có thể vỗ về sự phẫn uất, tức giận vẫn nảy nở trong tâm can của anh đối với bố mình. Mặt anh giãn ra hết sức, thả lỏng mà trêu đùa cô “dạo này em rất thích lo lắng cho tôi?”

Cô bật cười, không phủ nhận. Lo lắng cho anh không phải việc của “dạo này” Càng không phải việc của một khoảng khắc, đó là việc cả đời Ninh Vị Thủy cô khắc cốt ghi tâm.

Một lúc sau, xe dừng ở cửa trung tâm thương mại, hai người xuống xe để cho nhân viên bảo vệ chạy vào hầm xe. Đã rất lâu rồi cô không đi mua sắm ở đây, lại không ngờ bây giờ, nó đông đúc và đổi mới đến vậy. Liền bước vào với tâm thế khá hứng thú, chân cô khá dài nên bước chân thoăn thoắt. Anh đứng sau thấy cô hừng hựng khí thế như vậy, bất giác nở nụ cười nuông chiều, đi theo sát. Yên bình hai phút, Lê Khuynh chỉ chực chờ cơ hội, luồn tay mình vào tay cô. Thủy bị bất ngờ thụt tay lại nhưng chậm mất rồi, tay đã bị anh nắm chặt.

Cô quay đầu nhìn anh, rướn bộ mi cong vuốt nghi hoặc, chờ anh giải thích.

Nhưng anh không lên tiếng, có gì đâu để thanh minh, anh xưa nay đều bá đạo như vậy mà. Lê Khuynh chỉ nhàn nhạt nhìn lại cô, môi cong cong, mắt híp lại nở nụ cười mãn nguyện. Cô tuy trong lòng đã rộn ràng như nắng xuân, nhưng vẫn bảo thủ, chờ anh giải thích nên đứng im không nhúc nhích, khuôn mặt tỏ ra rất chi là nghiêm túc.

Lê Khuynh biết mình chọc giận tiểu tổ tông rồi, rất thức thời vừa kéo cô cùng đi vừa lên tiếng “đi nào, tôi sợ con mèo nhỏ của mình bị lạc mà!”