Chương 34: Em nói xem, em có quyền không?

Ghen ư? Cô không còn tư cách đó.

Anh hiểu cô đang nghĩ gì, chỉ nhàn nhạt giải thích “cô ta là trợ lý cho bác sĩ riêng của mẹ tôi, đợt trước gặp riêng là gặp bác sĩ đó, còn hôm nay tôi không biết sao cô ta có số tôi, tôi chặn cô ta rồi. ”

Thủy thấy anh nói một lèo, vội vàng giải thích: “Tôi chỉ vô tình hỏi thôi, không có ý chất vấn nên chú không phải giải thích đâu”. Cứng miệng là vậy, nhưng thực lòng, cô thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Anh nhìn thấy cô trong ngoài bất nhất, chỉ nhẹ nhàng, rủ rỉ bên tai cô, nói nhỏ “tôi sợ em hiểu lầm… tôi sợ em ghen…”

Ninh Vị Thủy bất ngờ, nheo mắt nhìn lên.... Anh nói tiếp, giọng khàn khàn đặc trưng: “sợ em sẽ tự động rời xa tôi.... một lần nữa.”

Đáy mắt Thủy dao động, khẽ gợn nhìn chòng chọc khuôn mặt tuấn tú của anh “tôi có quyền gì mà ghen chứ, hà hà” rồi tự cười nhạt nhẽo.

“Đời này kiếp này ngoài em ra, tôi không cho phép bất kỳ người phụ nữ khác nào bước vào cuộc sống của tôi… em nói xem, em có quyền không.” giọng anh vẫn rất khàn, có điều pha chút tự hào. Anh vừa nói vừa yêu mị vuốt ve vành tai cô.

Tiếng nói của anh như miếng thấm, nó thấm vào vệt máu đang rỉ trong tim cô, nó xoa dịu đi những vết thương vô hình chằng chịt bao năm qua, cô không kìm chế nổi mà quay người vào người anh, quen lối nhỏ vòng tay qua lưng anh, thầm thì “tôi từng rất hận chú, rất muốn biết vì sao chú lại bỏ đi không một lời giải thích, bây giờ chú lại đến đây làm loạn cuộc sống của tôi… tại sao cứ phải như thế chứ? ”

Từng câu từng chữ của cô rất nhỏ, nhẹ nhàng lại có thể đè nặng tâm trí anh, chân mày anh nhăn lại đầy đau đớn nhưng môi lại lắp bắp, anh im lặng không thể trả lời, ánh mắt anh trĩu nặng nhìn cô, tay bất giác siết chặt, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô an ủi “tôi xin lỗi, xin lỗi em, là lỗi của tôi… tất cả.”

Cô biết anh không muốn trả lời, cô cũng không đáp thêm lời nào, nhắm mắt nhàn nhạt đi vào giấc ngủ.

Không biết trước đây thế nào, sau này ra sao, bây giờ đây cô thật lòng nghe được tiếng trái tim anh, chỉ vậy thôi là đủ rồi, cô cũng muốn sống thật lòng mình - một đêm thôi cũng đủ.

Anh thấy hành động của cô cũng thoải mái giãn mày điều hòa cảm xúc rồi thuận tay vuốt ve , vỗ lưng cho cô ngủ “ngủ ngoan nhé, bé con!”.

***

Sáng hôm sau là một ngày trời đẹp, rất quang đãng, nhiệt độ cũng có phần ấm áp hơn, Lê Khuynh nhàn nhạt mở mắt, đã thấy bé con của mình không yên phận mà vác cả nửa thân lên người mình rồi. Cô không nặng, nhưng nằm như thế mãi quả thực hơi mỏi, anh vẫn nằm im không dám nhúc nhích, chỉ sợ cô tỉnh giấc. Một tay đưa lên sờ nhẹ vào má cô rồi vuốt nhẹ tóc cô, anh rất thích chọt chọt vào hai nốt ruồi nhỏ tí hon trên má cô.

Cô hơi cựa, hí mắt nhìn “gì vậy, im cho tôi ngủ coi…” giọng cô lẩm bẩm trách móc rồi phủ mông, quay người sang bên kia ngủ tiếp.

Anh biết cô đã dậy lại muốn ngủ nướng, ghé sát lại tai cô nói nhỏ “một xíu nữa thôi đấy.”

Cô im re không đáp, vốn đã chìm vào giấc ngủ.

Hai mươi phút sau, điện thoại anh vang lên báo thức khiến cô chợt mở mắt hoang mang, liền trườn từ đầu giường bên này sang đầu giường bên kia để tắt. Cuối cùng, chuông ngừng, cô cũng tỉnh hẳn luôn, miệng không thể không chửi thầm “cái điện thoại chết tiệt nhà ngươi…”

Tiếp đó, cô cựa mình chậm chạp ngồi dậy, những lọn tóc xù lên, nằm không ngay ngắn trên đầu, cô vừa vươn vai vừa ngáp ngắn ngáp dài rồi mới từ từ xuống giường.

Lúc ấy mới ý thức đang còn có người trong nhà mà ra ngoài ngóng một cái. Cô bất giác bật cười sảng khoái khi thấy anh trong bộ đồ ngủ phụ nữ màu đỏ chói đầy “quyến rũ”, chiếc áo hơi chật, ngổn ngang chỉ qua eo một xíu y như áo croptop, quần thì khỏi bàn, chỉ dài đến đầu gối… cô tự vấn “mình có nên đăng lên face câu view không nhỉ?”. Đêm qua, tại vì ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ nên cô không để ý lắm, giờ mới thấy - “thiệt tình, chú hợp với bộ này lắm”

Anh đang rất nghiêm túc chuẩn bị đồ ăn sáng, thấy cô cười tươi thế cũng bất giác muốn đùa lại, vừa bưng hai đĩa bánh mì ốp la lại bàn vừa nhàn nhạt đáp “chỉ cần em thích, bảo tôi mặc váy, tôi cũng mặc!” anh thật biết cách đùa, đùa như không đùa.

Cô nghe mà rùng mình, giương khuôn mặt đăm chiêu ra để tưởng tượng, không biết cô nghĩ ra hình thù gì mà đơ mặt ngờ nghệc, kì thị nói “chú… chỉ có chặn họng người khác là giỏi.” rồi quay đầu đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.

Một lúc sau, cô đi ra thấy anh đang ngồi xem tin tức buổi sáng, tự nhiên bước lại bàn ăn rồi kêu “tôi đói rồi!”.

Anh rất ý thức, tắt tivi và đi đến, ngồi xuống “um, em ăn đi rồi đi làm.”

Cô vừa bẻ bánh mì vừa hỏi, một tràng: “chú khỏi hẳn chưa, đau đầu nữa không, hôm nay chú đi làm không?”