Chương 44

Editor: Michellevn

Beta: Hằng Lê

Tưởng Xuyên nhớ tới tối qua ánh mắt



hồng lên rêи ɾỉcầu xin

anh

tha cho

cô, mím môi liếʍ

nhẹ

răng cửa, cảm thấy thận cũng

đã

nóng lên. Nửa ngày, chậm rãi nhả ra

một

ngụm khói, giọng trầm trầm

nói

: " Là rất lưu manh đấy."

Tào Nham đá

anh

một

cước, "

nói

nghe thử,khi

anh

còn

nhỏ

như nào mà quen



ấy?"

"cô

ấy theo cha mẹ

đi

làm công ích,từng

đi

tới quê của tôi."

Hai câu

nói

anh

đã

giải thích



ràng.

" Chậc." Tào Nham cảm thấy kỳ lạ, " Duyên phận hai người

không

ít nha, có điều chỉ vì

một

cái hôn hồi

nhỏ

thôi sao?"

"Ừm,



ấy ghi thù."

"Chậc."

Tưởng Xuyên ngẩng đầu, Tần Đường

đã

thu lại điện thoại di động, châm

một

điếu thuốc, tay phải vắt lên thành lan can, đóa hoa cách tang kia lay động giống đốm lửa

nhỏ.

(*) Hoa Cách Tang, trong tiếng Tây Tạng

thì

"Cách Tang" nghĩa là " khoảng thời gian tươi đẹp", hoặc là " hạnh phúc ấm êm", Hoa Cách Tang còn được gọi là " Hoa hạnh phúc ".

(nguồn: langdongtamhon.blogspot.com).

anh

biết Tần Đường

không

hề nghiện thuốc, có lúc châm

một

điếu vẫn chưa hút được mấy hơi,

thì

cứ để như vậy mà dập tắt.

Tưởng Xuyên đếm, thời gian nửa điếu thuốc,



đã

hút bốn hơi rồi.

Tưởng Xuyên rít

một

hơi cuối cùng, bỏ tàn thuốc xuống nghiền nát, nhìn Tào Nham: “Hôm nay cậu cùng Tần Đường

đi

trung tâm triển lãm, thấy thế nào?"

Tào Nham nhíu mày, giọng

nói

nén thấp xuống: “Giữa Lộ Toa và Khương Khôn chắc chắn có mờ ám, chỉ có điều mỗi lần đấu giá vẫn

sẽ

theo đúng trình tự thường lệ, rất khó nắm bắt được chỗ sơ hở, Lộ Toa, người phụ nữ này ở đây rất được ưa chuộng, đại đa số đàn ông đều nể mặt



ta."

" Các người tính kiểm soát



ta sao?"

" Là phải kiểm soát, nhưng

không

phải bây giờ."

Tưởng Xuyên: “Mấy ngày này Tần Đường

đi

đâu, cậu phải

đi

theo.."

Tào Nham nhướng mày: “Coi tôi là vệ sĩ à?"

"không

khác mấy." Tưởng Xuyên

nói, " Triệu Kiền Hòa trở lại rồi, có thể

sẽ

tìm tôi gây phiền phức."

Tào Nham

đã

hiểu, Tưởng Xuyên cùng Triệu Kiền Hòa đọ sức, tình hình

hiện

nay mà

nói, so với Khương Khôn, Triệu Kiền Hòa còn nguy hiểm hơn.

Tưởng Xuyên hướng mắt nhìn

trên

lầu, đứng lên

đi

về phía cửa thang.

Lúc

anh

lên lầu, Tần Đường

đã

quay về phòng.

Hôm nay

anh

vẫn chưa quay về phòng, giường lớn bừa bộn, ký ức đêm qua vẫn còn đó, vết máu kia

đãkhô lại,

anh

kéo

nhẹ

tấm ra trải giường, nhét vào chậu rửa mặt,

đi

tới phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh Nghĩa Trạm được cải tạo từ

một

gian phòng

nhỏ, ngăn hai mét làm phòng tắm, còn lại xây thành bệ rửa tay, mọi người đến Nghĩa Trạm làm công ích dùng rửa tay giặt quần áo, Tưởng Xuyên vặn nước nóng, cho bột giặt, bắt đầu chà giặt tấm ra trải giường.

Mục đích của Lộ Toa tới nơi này là thăm dò

anh,

anh

không

thể đuổi người ta

đi.

Hiển nhiên

anh

biết Tần Đường tức giận cái gì, Lộ Toa

đã

ở nơi này gần

một

tháng trời,



có thể nghĩ bậy cũng

không

có gì là quá đáng.

Bên ngoài truyền đến vài tiếng bước chân rất

nhỏ,

anh

nghiêng đầu nhìn lại.

Tần Đường ôm chậu rửa mặt cùng quần áo

đang

đi

vào, muốn

đi

tắm rửa, thấy Tưởng Xuyên, lập tức dừng lại, xoay người quay về.

Tưởng Xuyên ném tấm ra trải giường xuống, hai bước lớn

đã

túm được tay

cô,

một

tay giữ lấy chậu rửa mặt của

cô, kéo người vào trong lòng, cúi đầu hỏi: “Chạy cái gì chứ?"

Tần Đường dừng lại, quay đầu nhìn

anh: “Muốn làm gì?"

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn

cô, ánh mắt sâu hun hút,

một

bên khóe miệng cong lên:"Máu ghen lớn

thật, cũng

không

cho

anh

cơ hội giải thích."

Tần Đường trầm mặcvài giây, nhớ tới Lộ Toa từ Bắc Kinh theo

anh

đến Nghĩa Trạm, hai người ở sát phòng nhau, thời gian gần tháng trời! Ngẩng đầu

không

thấy cúi đầu thấy,

anh



ràng biết Lộ Toa có ý với mình, vậy mà vẫn để người ở đây.

Nghĩ đến đây, lại cực kỳ khó chịu.



lấy bả vai hấtanh ra, nhưng

không

có tác dụnggì với vóc người vạm vỡ của

anh,

không

nhúc nhích tí nào.

Tưởng Xuyên mím chặt môi, để chậu rửa mặt sang

một

bên, khiêng người vào trong phòng tắm.

Tần Đường thất thần, lúc này mới phản ứng, bàn tay ra sức đập vào lưng

anh, chân

không

ngừng giãy dụa: “Khốn kiếp!

anh

để em xuống!"



cũng

không

phải hàng hóa,

đã

mấy lần bị vác lên vai rồi.



không

dám la to, giọng

nói

kiềm nén, như nũng nịu lẫn tức giận.

Tưởng Xuyên đóng cửa phòng tắm, áp người lên cửa phòng tắm, " Đừng gây nữa mà."

Tần Đường thở hổn hển: “Em gây hồi nào chứ?



ràng là

anh

không

đúng."

Tưởng Xuyên: “..."

Cách vài giây,

anh

đầu hàng: “Uhm, là

anh

không

đúng."

Tần Đường lấy lại khí thế, ngón trỏ chọc chọc vào l*иg ngực rắn chắc của

anh: “ Anhcó dám

nói

buổi tối Lộ Toa

không

gõ cửa phòng

anh

không?"

Tưởng Xuyên: “..."

Quả

thật

từng có.

" Anhcó để



ta

đi

vào

không

?" Giọng

nói



trầm hẳn

đi.

"không

có." Tưởng Xuyên cúi đầu, hàm râu mới nhú cọ xát

trên

cổ

cô, hôn vành tai

cô, " Cũng chỉ có em vào phòng của

anh

thôi."

Tần Đường lập tức sợ nhột mà run rẩy, nhớ tới chuyện tối qua, bên tai

hiện

lên màu đỏ,

đang

muốn mở miệng.

Tưởng Xuyên bỗng nhiên che lại miệng

cô, bờ môi mỏng khe khẽ chuyển động.

Lời

anh

nói

chính là "suỵt"

Bên ngoài cửa, tiếng bước chân mỗi lúc

một

gần.

Lộ Toa đứng bên ngoài bệ rửa tay, sắc mặt lạnh nhạt, tới trước cửa phòng tắm,

nhẹ

nhàng mở miệng: “Tần Đường, là



bên trong sao?"

Toàn thân Tần Đường căng thẳng, cả khuôn mặt bị

anh

che hai phần ba, chỉ lộ đôi mắt trong trẻo ướŧ áŧ,

đang

tức giận nhìn người đàn ông trước mặt, Tưởng Xuyên nhếch mép, cười cực kìkhông đàng hoàng.



hámiệng cắn bàn tay

anh, lòng bàn tay

anh

đều là vết chai, cắn xuống chẳng hề đau tí nào.

Tưởng Xuyên khẽ buông



ra, Tần Đường hít

một

hơi

thật

sâu, mới đáp: “uh, tôi chuẩn bị tắm."

Lộ Toa nheo mắt lại, nhìn chậu rửa mặt màu hồng phấn đặt

trên

bệ rửa tay, sữa tắm gội ở bên trong, chai dầu gội tinh xảo, trước kia



ta cũng

đã

dùng nhãn hiệu này, sau đó chê mùi quá thiếu nữ, liền thay đổi.

" Chậu rửa mặt của



hẵng còn để bên ngoài."

Tần Đường: “......... Tôi quên mất."

nói

xong, lại trừng mắt Tưởng Xuyên, bàn chân ra sức giẫm lên chân

anh.

Tưởng Xuyên

đi

dép lê, bị



giẫm như vậy,

thật

có chút đau, khẽ cau mày.

"Tôi giúp



mang đến này,



mở cửa ra

đi?"

Tần Đường căm tức nhìn Tưởng Xuyên, cắn răng cự tuyệt khéo léo: “không

cần đâu,



cứ để bên ngoài là được rồi."

Lộ Toa trầm mặc vài giâu, híp mắt nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, để chậu rửa mặt ở cửa, " Được."

Tiếng bước chân dần dần

đi

xa.

Tần Đường lập tức đẩy

anh

ra, "

anh

đi

ra ngoài.."

Tưởng Xuyên thận trọng nghe động tĩnh ngoài cửa, cúi đầu hôn



một

cái,

đi

ra ngoài, còn nhân tiện đưa chậu rửa mặt cho

cô.

Tần Đường gần như là giậtlấy, "phanh" đóng cửa lại.

..............

Tưởng Xuyên quay trở lạitrước bệ rửa mặt, tiếp tục giặt tấm ra giường.

Tần Đường tắm

thật

lâu xong mới

đi

ra, đầu tóc vẫn lộ vẻ ướŧ áŧ, cả người mềm mại

đi

vài phần, Tưởng Xuyên giữ



lại, cúi đầu kề sát bên tai

cô, giọng ám muội: "Tối nay đến phòng

anh

nhé?"

Tần Đường: “không

đi!"

anh

cũng

không

phát cáu, giọng

nói

nhỏ

hơn: “Vậy để cửa cho

anh."

Tần Đường đẩy

anh

ra, vội vàng rời

đi.

Ban đêm, Tần Đường đóng cửa nẻo chắc chắn, tóc khô

một

nửa, liền cuộn mình tiến vào trong chăn mỏng.

Đầu óc giữ nguyên được nửa phần tỉnh táo.

Đợi lâu

thật

lâu,

không



âm

thanh gì.

Tối qua quá mệt nhọc,

hiện

tại nằm

trên

giường dần dần có chút mệt mỏi rã rời,, đầu vùivào trong gối, kéo chăn lên và ngủ thϊếp

đi

........

Lúc Tưởng Xuyên ra cửa, tình cờ gặp Lộ Toa đứng ở hành lang.

Lộ Toa khẽ liếc

anh, ngón tay cầm theo điếu thuốc, gõ nhè nhè, " Ra ngoài sao?"

Tưởng Xuyên: “Ừ."

" Tìm Tần Đường à?"

Tưởng Xuyên chậm rãi nhìn



ta, "

không

cần thiết phải báo cáo với



cái này."

Lộ Toa cắn môi dưới, có chút khó chịu đưa điếu thuốc lên miệng, cười lạnh

một

tiếng: “Hồi tối, người trong phòng tắm còn có

anh

nữa đúng

không."

Giờ

thì

Tưởng Xuyên cũng

không

chối," Ừ."

Lộ Toa đờ ngườimột lát, đáy mắt

hiện

lên sương mù, "

anh

Tưởng, chúng ta

thật

sự

không

có khả năng sao?"

Tưởng Xuyên cảm thấy có chút tức cười, nhìn



ta: “ Tôi vẫn còn là Tưởng Xuyên ngày trước,

khôngtiền, quyền lực cũng

không, lúc trước



cảm thấy ở chung với tôi là quá đáng thương cho bản thân

cô, bây giờ thậm chí còn tệ hơn; Người đàn ông

hiện

tại của



hẳn là có thể cho



cái



cần, tôi

thìkhông

thể, đừng lãng phí thời gian cùng tôi nữa."

nói

xong lời này,

anh

quay người bước

đi.

.....

Tưởng Xuyên biết Tần Đường

sẽ

không

để cửa lại cho

anh, lách đến sau bờ tường, nhìn chăm chú ánh đèn hắt ra nơi cửa sổ.

Đêm yên tĩnh, gió nhè

nhẹ.

Người sống ở lầu dưới là Tiểu Bạch, đèn trong phòng

đã

tắt từ lâu.

Tưởng Xuyên liếc mắt nhìn bệ cửa sổ lầu

một,

đi

tới, với tay lên bệ cửa sổ, nhanh nhẹn trèo lên, thân hình to lớn linh hoạt nhảy lên, tới mép cửa sổ lầu hai, nhanh nhẹn leo lên, bàn tay cố gắng kéo ra cửa sổ kính.

Sau vài giây, phát

hiện

ngay cả cửa sổ Tần Đường cũng khóa cmn rồi.

Tưởng Xuyên đứng ngoài cửa sổ, sắc mặt đen tối, nhìn chăm chú Tần Đường cuộn mình thành con tôm

nhỏ

trên

giường,



nàng kia lộ ra nửa gương mặt trắng nõn,

không

hề động đậy, có vẻ

đã

ngủ.

Ngẫm nghĩ, Tưởng Xuyên lấy điện thoại di động ra gọi cho

cô.

Tần Đường ngủ

không

sâu, chuông điện thoại kêu

một

tiếng liền bừng tỉnh.

Mới vừa chạm đến điện thoại,

đã

nghe thấy tiếng gõ vang lên cửa sổ,



sợ hết hồn, cho là có trộm, vừa ngẩng đầu liền thấy

một

bóng người quen thuộc đứng ngoài cửa sổ, thân hình hơi cúi xuống, để



nhìn



mặt

anh.

Tần Đường bị dọa

thật

luôn, vội vàng xuống giường, chạy đến trước cửa sổ, Tưởng Xuyên hơi ngồi xổm xuống, thấp giọng

nói

: “Mở cửa."

Tần Đường: “..."

Cửa sổ mở ra, Tưởng Xuyên lập tức nhảy vào trong.

Tần Đường đập vào ngực

anh, vừa nóng vừa tức: “anh

muốn chết hả, may mà đây là lầu hai thôi đấy."

Tưởng Xuyên phớt lờ, phủi bụi

trên

trên

tay xuống, cười

nhẹ: “không

việc gì, lầu mười hai cũng từng trèo qua."

Lúc ấy làm nằm vùng,

anh

ẩn

nấp trong nhà Triệu Kiền Hòa, Khương Khôn đột nhiên dẫn người đến nhà Triệu Kiền Hòa, khi đó bọn

hắn

đã

dấy lên nghi ngờ

anh,

anh

không

có chỗ nào có thể

ẩn

nấp, từ cửa sổ lầu mười hai bám ống nước leo

đi

xuống, núp dưới tán trú mưa lầu chín,

không

có bất cứ biện pháp an toàn nào.

Tần Đường hướng mắt nhìn dưới lầu, may mà

không

cao mấy.



đóng cửa sổ lại, vẫn

không

cho

anh

sắc mặt hòa nhã..

Tưởng Xuyên kéo người vào trong lòng, vò vò tóc

cô, "Chưa sấy tóc sao?"

Tức giận trong lòng



gần như

đã

tiêu tan, lắc đầu: “Chưa."

" Lộ Toa có liên quan với vụ án,



ta chủ động tìm đến, đây là điểm manh mối,

anh

không

thể đuổi người

đi."

Tưởng Xuyên ghìm



trong ngực, bỗng nhiên thấp giọng

nói



nguyên nhân.

Tần Đường úp mặt vào ngực

anh

không

nhúc nhích,

anh

khẽ vuốt ve đầu

cô: “Còn giận sao?"

"Giận."

"Giận cái gì nữa?"

"anh

để cho



ta ở phòng trước đây em ở, nếu em

không

tới,

anh

vĩnh viễn

không

nói

với em phải

không

?"

Tưởng Xuyên cười ra tiếng: “không

đâu, đợi vụ án kết thúc,

anh

sẽ

nói



với em thôi."

anh

nhớ tới

hiện

trường tai nạn kia, chậm rãi thu lại nét mặt, giọng

nói

trầm lại," Còn có

một

số chuyện, giải thích với em cũng nhắn nhủ em

một

chuyện."

Tần Đường từ trong ngực

anh

ngẩng đầu lên, ánh mắt như được thắp sáng: “Chuyện gì ạ? "

Tưởng Xuyên im lặng, nắm lấy cằm

cô, ngón cái miết

nhẹ

nhè

trên

mặt

cô, Tần Đường vòng tay ôm ấy cổ

anh, ngửa mặt, gần ngay trước mắt.

Tưởng Xuyên cúi đầu, hôn lên miệng

cô, cánh tay hơi dùng sức, ôm lấy người nâng mông



lên, vừa hôn vừa

đi

về phía giường, rất nhanh, Tần Đường bị áp ở

trên

giường.

" Mệt

không

?"

anh

vuốt ve khuôn mặt

cô, khàn giọng hỏi.