Chương 43

Tần Đường nhận lời mời, buổi chiều liền tới trung tâm triển lãm để xem ảnh chụp vật phẩm.

Tào Nham nhìn



chuẩn bị ra ngoài, bước đến: “Tần tiểu thư muốn ra ngoài à?”

Tần Đường gật đầu: “Ừ.”

Tào Nham cười: “Vậy tôi có thể

đi

cùng



không?



sẽ

không

ngại chứ?”

Tần Đường nhìn

anh

ta. Lần trước bị Triệu Kiến Hòa bắt

đi

cũng là

anh

ta cứu

cô. Mọi người trong nghĩa trạm trừ



và Tưởng Xuyên, có vẻ như

không

ai biết

anh

ta cũng là cảnh sát cả. Tần Đường

không

biết

anh

ta lại

đang

làm nhiệm vụ gì, nhưng sau khi suy nghĩ

một

lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

Tào Nham lái xe, Tần Đường hỏi: “anh

và Tưởng Xuyên là đồng nghiệp à?”

Tưởng Xuyên bị tước cảnh tịch là

một

chuyện bí mật, Tào Nham

không

biết quan hệ của Tần Đường và Tưởng Xuyên nên lúc

nói

chuyện mang theo vài phần cẩn trọng: “Trước kia thôi.”

“Trước kia thôi?” Tần Đường có chút

không

rõ.

“Ừ, chúng tôi

không

ở cùng

một

đội.” Tào Nham

nói.

“À.”

Tần Đường

không

hỏi lại nữa.

Đây là

một

buổi đấu giá tư nhân nên

không

có tuyên truyền hay quảng cáo gì cả, tất cả đều được tiến hành bí mật. Trung tâm triển lãm nằm trong khuôn viên của

một

khu biệt thự ở vùng ngoại thành. Trong sân có vài chiếc siêu xe giá trị cả trăm vạn

đang

đỗ, vừa vặn hôm nay chiếc xe Tào Nham lái lại là chiếc xe Jeep đỏ của nghĩa trạm, đứng giữa

một

dàn siêu xe, trông nó càng thêm tàn tạ.

Nhân viên đón tiếp vẫn

không

tiến lên, mãi cho đến khi Tần Đường bước xuống mới có người tiến tới, lên tiếng xin lỗi: “Tần tiểu thư, nếu



đã

đến nơi

thì

có thể gọi cho chúng tôi

một

tiếng, chúng tôi

sẽcho lái xe tới khách sạn đón

cô.”

Tần Đường liếc nhìn

anh

ta

một

cái: “không

cần.”

Người nọ lại liếc nhìn về chiếc xe thảm hại kia, rồi lại nhìn về phía Tào Nham, cười hỏi: “Vậy vị tiên sinh này là…..?”

Tần Đường: “Bạn tôi.”

Người nọ: “À à…...vậy mời hai vị vào trong.”

Tào Nham tỏ ra

không

có chuyện gì

đi

đằng sau Tần Đường, thậm chí xưng hô cũng đổi lại

một

cách rất tự nhiên: “Tần Đường, nơi này

không

tệ nha.”

Con ngươi Tần Đường khẽ đảo, cười: “Cũng được.”

Trong lòng lại thầm nghĩ, Tào Nham này rốt cuộc muốn làm gì thế?

Thái độ của Tào Nham đối với



đột nhiên trở nên thân thiết hơn hẳn trong khi hai người mới chỉ gặp mặt nhau có hai lần. Tần Đường cũng phối hợp với

anh

ta,

đi

thẳng vào trung tâm triển lãm.

Buổi đấu giá lần này

không

giống với đấu giá từ thiện.

Đây là buổi đấu giá tư nhân, vật phẩm hiếm có

không

nói, giá cả

thì

lại càng chẳng cần bàn.

Đây là lần đầu tiên Tần Đường tham dự

một

buổi đấu giá tư nhân. Ba



thường xuyên được mời tới tham dự mấy buổi đấu giá kiểu này, thỉnh thoảng ông cũng

sẽ

chọn được

một

vài món đồ như ý về làm quà cho mẹ

cô.

đi

qua đại sảnh rộng lớn, tới cuối hành lang.

Dọc theo hành lang đều có bảo vệ canh gác, vô cùng cẩn thận.

Tần Đường

đi

vào, các vật phẩm đấu giá được bày ở giữa phòng, vừa vào là nhìn thấy. Tổng cộng chỉ có năm thứ, giá cả vô cùng xa xỉ.

Tần Đường

không

có hứng thú với mấy buổi đấu giá kiểu này cho lắm, cũng càng

không

nghĩ

sẽ

tiêu tiền cho mấy thứ đồ vật này.

Nhưng Tào Nham hình như lại rất hứng thú, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy món đồ kia.

Phía sau truyền đến tiếng giày cao gót, dư quang của Tần Đường nhìn thoáng thấy

một

làn váy đỏ phấp phới. Lộ Toa

đã

đi

đến trước mặt

cô: “Có hứng thú sao?”

Việc Tần Đường tham gia buổi đấu giá hôm nay là

một

chuyện ngoài ý muốn. Lộ Toa nhìn



chằm chằm, muốn từ ánh mắt



nhìn ra được điều gì đó.



ta làm đấu giá viên

đã

nhiều năm, cho nên ngay từ lúc nhìn ánh mắt người mua

đã

có thể thấy được rốt cuộc đối phương có ý muốn cạnh tranh hay

không, sau đó chờ tới lúc đấu giá chính thức

thì

sẽ

dẫn dắt đối phương, sau đó đẩy giá lên cao.



ta là

một

người phụ nữ, hơn nữa tính cách lại khôn khéo, dáng vẻ cũng rất đẹp, nên rất nhiều người đàn ông đều bị



ta thu hút.

Mấy năm nay, Lộ Toa lăn lộn trong giới đấu giá

đã

có chút tiếng tăm, hoàn toàn có thể hô mưa gọi gió.

Ánh mắt Tần Đường quét về phía chiếc vòng Quý phi trong tủ kính, cười: “Cái vòng kia trông rất đẹp.”

Lộ Toa nhìn thẳng vào mắt



vài giây, mỉm cười

nói: “Đúng là rất đẹp, giá cả cũng rất “đẹp” nữa.”

Sau đó



ta nhìn về phía Tào Nham, trong ánh mắt là

sự

tìm tòi nghiên cứu.

Tần Đường

nói: “anh

ta đưa tôi tới đây.”

Lộ Toa: “thì

ra là như vậy à.”

Tần Đường liếc nhìn



ta

một

cái: “cô

không

cần tiếp đón tôi.”

Lộ Toa cười cười: “Được. Chúng ta dù sao cũng coi như là người quen, vậy

thì

tôi liền

không

khách sáo với



nữa. Có chuyện gì



cứ tới tìm tôi.”

Tần Đường gật đầu.

Lộ Toa vừa xoay người, lập tức cất tiếng

nói

ôn nhu: “anh

Khôn,

anh

tới rồi sao?”

Tần Đường theo bản năng quay đầu lại, thấy Lộ Toa

đang

nghênh đón người đấu giá được vật phẩm trị giá 1000 vạn ở hội đấu giá của An Nhất quỹ hôm đó, Khương Khôn. Đêm đó lúc An Nhất Quỹ tổ chức tiệc từ thiện, Khương Khôn

đã

trò chuyện với cha mẹ



khá là vui vẻ.

Ông ta cũng tham gia buổi tiệc đấu giá lần này?

Khương Khôn cười: “Lộ Toa tiểu thư, chúng ta lại gặp lại rồi.”

Lộ Toa mím môi cười, vũ mị lòng người: “Để em làm hướng dẫn cho

anh.”

Khương Khôn: “Vậy làm phiền



rồi, Lộ Toa tiểu thư.”

Sau khi Khương Khôn tiến lên phía trước

thì

nhìn thấy Tần Đường, ông ta dường như cũng

không

cảm thấy kinh ngạc, cười

nói: “Tần tiểu thư.”

Tần Đường mỉm cười: “Khương tiên sinh.”

Khương Khôn dường như

không

hề có ý định trò chuyện thêm với

cô, Lộ Toa thấy vậy liền đưa tay làm cái thủ thế, Khương Khôn liền

đi

về phía

một

khối ngọc thạch được bày phía trước.

Tần Đường liếc nhìn Tào Nham

một

cái, thấy ánh mắt

anh

ta như có như

không

liếc nhìn về phía Khương Khôn và Lộ Toa.



nói: “Chúng ta

đi

thôi.”

Tào Nham đáp trả



bằng

một

ánh mắt, “Được.”

Hai người rời khỏi trung tâm triển lãm, người lúc trước tiếp đón bọn họ đưa bọn họ ra tới tận xe.

Tào Nham vừa lái xe vừa

nói

chuyện phiếm: “cô

trước đây từng gặp Khương Khôn rồi à?”

Tần Đường: “Gặp

một

lần ở Bắc Kinh.”

Tào Nham gật đầu tỏ vẻ

đã

biết,

không

hỏi thêm gì nữa.

Lúc trở lại nghĩa trạm

đã

là chạng vạng nhưng Tưởng Xuyên và Lữ An vẫn chưa về.

Tần Đường chợt nhớ trong va ly vẫn còn ít đồ liền

đi

lên phòng, lúc

đi

xuống trong tay còn cầm theo mấy cái hộp, sau đó chia cho mọi người. Đây là vật kỉ niệm của buổi đấu giá hôm trước của An Nhất Quỹ,



mang tới 10 cái tới đây.

Vật kỉ niệm cũng

không

phải thứ gì quý giá, chỉ đơn giản là

một

món quà kỉ niệm mà thôi.

Nhưng mọi người nhận được quà vẫn vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Tiểu Bạch,



ấy nhìn Tần Đường cười tủm tỉm: “Chị Tần Đường, chị

thật

là tốt. Quay trở lại còn mang quà cho bọn em.”

Tần Đường nở nụ cười đáp lại.

Đúng lúc đó, Tưởng Xuyên và Lữ An cũng trở lại.

Lữ An thấy trong tay mọi người đều cầm

một

hộp quà

nhỏ

tinh xảo, tò mò

đi

tới: “cô

cho mọi người cái gì thế? Tôi có phần

không?”

Trong tay Tần Đường còn dư lại hai hộp,



đưa cho Lữ An

một

hộp, “Quà kỉ niệm.”

Tưởng Xuyên



ràng là

một

người to đùng đứng ở đó, nhưng lại bị



hoàn toàn bơ

đi.

Tiểu Thành

nói: “anh

Tưởng vẫn chưa có kìa.”

Tần Đường nhìn về phía Tưởng Xuyên, mím môi

không

nói

lời nào.

Trong tay



vẫn còn

một

hộp quà nhưng lại

không

chịu đưa qua.

Tưởng Xuyên đứng tại chỗ, ấn đường hơi nhíu lại.

Bầu

không

khí có chút quái dị, Tiểu Thành vò đầu: “A, em quên mất. Tháng trước

anh

vừa trở về từ Bắc Kinh, nhất định chị Tần Đường

đã

đưa cho

anh

rồi.”

“Chưa đưa.” Tưởng Xuyên nhìn Tần Đường: “cô

ấy vẫn chưa đưa cho

anh.”

Tiểu Thành chỉ còn biết “a”

một

tiếng, sau đó liền im lặng.

Mấy người trẻ tuổi cũng sửng sốt, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ. Cuối cùng Tần Đường vẫn

không

đưa hộp quà cuối cùng trong tay mình cho Tưởng Xuyên.

Bầu

không

khí càng trở nên xấu hổ.

Lữ An nhịn cười đến phát nghẹn, xoay người

đi

ra sân hút thuốc.

Tần Đường lại làm như

không

có chuyện gì,

đi

vào phòng khách

nói: “A Khởi, hoa quả sáng nay em mua để đâu vậy?”

A Khởi vội vàng đứng lên: “Ở trong tủ lạnh ạ. Để em

đi

lấy. Chị muốn ăn gì?”

“Thanh long với nho.”

“Được ạ.”

A Khởi kéo Tiểu Bạch

đi

cùng, hai người cùng

đi

vào bếp rửa hoa quả.

Tần Đường ngồi

trên

ghế sofa

nhỏ

trong phòng khách, cúi đầu nghịch máy ảnh, hộp quà để ở trước mặt.

Tưởng Xuyên đứng ở ngoài cửa, sắc mặt có chút thâm trầm. Tào Nham

đi

vệ sinh xong, thấy bầu

khôngkhí rất

không

thích hợp. Thoáng nhìn qua hộp quà trong tay Tiểu Thành, lại thấy

trên

ghế vẫn còn hai cái hộp như thế, liền hỏi: “Hộp gì thế?”

Tiểu Thành đáp: “Chị Tần Đường tặng, mỗi người

một

hộp.”

Tào Nham nhướng mày: “Thế ư?”

Tiểu Thành lấy

một

trong hai cái hộp

trên

ghế lên: “Đây, cái này là chị Tần Đường tặng

anh.”

Tào Nham cười nhận lấy.

Tưởng Xuyên xoay người

đi

ra sân hút thuốc với Lữ An.

Tào Nham nhìn về phía Tưởng Xuyên: “Tên kia sao lại

không

có vậy?”

Tiểu Thành vội vàng đưa mắt ra hiệu, hạ giọng

nói: “Ây da, cũng

không

biết nữa….chị Tần Đường hình như

không

thích

anh

ấy………”

Tào Nham chợt cảm thấy hứng thú, ngồi xuống cái ghế đẩu bên cạnh: “không

thích như thế nào cơ?”

Tiểu Thành suy nghĩ

một

lát,

nói: “Chị Tần Đường vẫn luôn

không

thích

anh

Tưởng.”

Tào Nham nhướng mày: “thật

thế sao?”

Tiểu Thành: “Dù sao chị Tần Đường cũng đối xử với bọn em dịu dàng hơn so với

anh

Tưởng rất nhiều.”

Sau khi ăn xong, Tần Đường lại lên phòng.

Tần Đường nhìn thoáng qua, rồi cũng

đi

lên theo.

Ở chỗ rẽ của cầu thang, góc chết mà mọi người

không

nhìn thấy được, Tưởng Xuyên đưa tay nắm lấy cổ tay

cô. Tần Đường giãy ra

không

được, quay đầu lại lườm

anh. Tưởng Xuyên đè





trên

tường, cúi đầu nhìn

cô: “Giận à?”

Tần Đường ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt, đáy mắt còn có

một

tia khổ sở.

Tưởng Xuyên im lặng vài giây,

đang

định lên tiếng

thì

điện thoại của Tần Đường đổ chuông.

Đợi cả nửa buổi, cuối cùng Tưởng Xuyên cũng thỏa hiệp buông



ra, lùi lại đằng sau

một

bước.

Tần Đường liếc xéo

anh

cái nữa, sau đó mới bực bội xoay người

đi

lên lầu, lấy điện thoại ra xem. Người gọi là Chu Kỳ.



đứng ở lan can, cất tiếng

nói

ôn nhu: “Sao thế?”

Tưởng Xuyên vẫn đứng tại chỗ, đùa nghịch điếu thuốc là trong tay, nghe



nhỏ

giọng trò chuyện, nhìn chăm chú vào bóng dáng

cô.

Vài phút sau, có tiếng giày cao gót vang lên.

Ở nơi này, trừ Tần Đường, chỉ có Lộ Toa là

đi

giày cao gót.

Tưởng Xuyên bật lửa châm thuốc, xoay người lại nhìn. Lộ Toa ngẩng đầu nhìn

anh, đôi môi đỏ khẽ mỉm cười: “anh

đứng đây làm gì thế?”

Tưởng Xuyên nhả ra

một

ngụm khói: “không

làm gì cả.”



trên

hành lang tầng hai, Tần Đường

đã

sớm quay đầu lại, điện thoại áp bên tai, dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn

anh.

Tưởng Xuyên hít

một

hơi thuốc nữa, cũng nhìn thẳng vào mắt



vài giây, sau đó xoay người

đi

xuống.

Đáy mắt Lộ Toa hơi lạnh, thu lại nụ cười,

đi

lên phía trước hai bước, mặt đối mặt với Tần Đường.



ta hơi nhướng mày, khẽ nở

một

nụ cười, sau đó tao nhã bước lên tiếp.

Khóe môi Tần Đường cong lên

một

nụ cười nhàn nhạt, xoay người về phòng, hoàn toàn

không

nghe

rõChu Kỳ

đang

nói

gì ở đầu bên kia, đầu óc hỗn loạn, bắt đầu suy nghĩ miên man: rốt cuộc trong khoảng thời gian Lộ Toa và Tưởng Xuyên ở cùng nhau ở chỗ này giữa hai người có phát sinh chuyện gì

không.

Lộ Toa nhìn theo bóng dáng Tần Đường, lộ ra nụ cười châm chọc.

Lúc Tưởng Xuyên

đi

ra sân, Tào Nham vẫn

đang

ngồi xổm dưới tàng cây hút thuốc, đôi mắt nhìn chằm chằm hành lang tầng hai.

Lộ Toa

đã

về phòng rồi, nhưng Tần Đường vẫn đứng đó nghe điện thoại. Gió đêm thổi tới, khoảng cách cũng hơi xa nên

không

nghe





nói

gì, chỉ nghe được

một

chất giọng

nhẹ

nhàng truyền đến.

Tào Nham hất cằm chỉ về phía Tần Đường: “anh

lại trêu chọc gì



ấy thế?”

Tưởng Xuyên: “Cái gì?”

Tào Nham cười: “Tôi thấy Tần Đường đối xử với ai cũng rất hòa nhã, chỉ có với

anh

là luôn chưng ra khuôn mặt lạnh lùng. Có phải

anh

lại bắt nạt con

gái

nhà người ta

không?”

Tưởng Xuyên hút thuốc, nhớ dáng vẻ của



tối hôm qua khi đứng ở cửa phòng mình, lại nhớ tới thân thể mềm mại kia của

cô, cùng với chỗ ẩm ướt nóng ấm đến tiêu hồn kia,

nói: “Hồi

nhỏ

hôn



ấy

mộtcái,



ấy liền khóc đến long trời lở đất.”

Tào Nham sửng sốt: “Cmn chứ! Còn

nhỏ

như vậy mà

đã

biết giở trò lưu manh rồi sao?

không

đúng, lúc

nhỏ

không

phải

anh

ở tít tận trong núi sao? Sao lại quen biết với đại tiểu thư như



ấy được?!”