Chỉ nói chuyện được một lúc, Hạ Kha lại phải tiếp tục công việc của mình, để bé ngồi xem nhạc thiếu nhi trên ipad còn anh lại đọc tiểu thuyết để tìm hiểu sâu hơn về bộ phim sắp đóng.
Căn phòng lớn im ắng chỉ có tiếng sột xoạt của giấy và tiếng trẻ em đang hát phát ra từ iPad bé đang xem. Cho đến khi thư ký mang tài liệu tiến vào.
Đây là tài liệu gấp cho nên cô không gõ cửa mà trực tiếp tiến vào trong, cũng là Hạ Kha đã cho phép. Cô mang khuôn mặt nghiêm túc cùng vội vã tiến vào nhưng cảnh tượng một thanh niên nằm ườn trên sopha lật sách và một đứa nhỏ chỉ khoảng 3 - 4 tuổi đang xem ipad liền bị sốc cho đứng hình. Có thể nói cô đã bị doạ cho há hốc miệng.
""Đ… Đây… Đây… ‘’
Cô chỉ đang muốn hỏi cái cảnh tượng trước mắt này là sao, người kia là ai mà dám có gan ở trước mặt sếp nhà mình nằm rồi lại gác chân lên bàn thế kia.
Nghe thấy có tiếng nói mà lại là của nữ, anh nhanh chóng ngồi dậy nhìn ra phía cửa. Hạ Kha cũng chú ý tới cô liền ngước lên hỏi:
‘‘Chuyện gì?’’
Thư Ký nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chân đi tới trước bàn Hạ Kha, đặt sấp tài liệu gấp lên cho hắn ký
Thấy hắn chăm chú nhìn tài liệu mới len lén nhìn anh, trùng hợp Giang Thư Vũ cũng đang nhìn cô, cả hai đối mắt liền sửng sốt một chút xong lại cười cười với nhau.
Anh thấy cô đứng đợi liền có ý tốt vỗ vỗ sopha hỏi:
‘‘Chắc đợi tài liệu sẽ lâu đấy, cô ngồi uống nước một chút không?’’
Giang Thư Vũ thuộc kiểu ấm áp, khi anh cong mắt cười trông cực kì ôn nhu lại săn sóc, hơn nữa anh thật sự rất đẹp, một khi đã nhìn sẽ không muốn rời mắt. Cô thư ký được anh mời ngồi lên đỏ mặt, lúng túng định gật đầu thì Hạ Kha lại lên tiếng trước, hắn đưa tập tài liệu cho cô:
‘‘Đã ký, mang xuống tầng 2 cho giám đốc bộ phận xử lí đi.’’
Hạ Kha có tiếng khủng bố trong công ty, chẳng ai dám nhìn thẳng hắn, khi hắn ra lệnh đuổi người cô liền vội gật đầu, một hơi chạy thật nhanh ra khỏi phòng làm việc.
‘‘Có cần khắt khe với con gái vậy không?’’ Giang Thư Vũ nhìn hắn khó hiểu.
‘‘Thế em muốn như thế nào? Tôi phải đứng dậy mời cô ta ngồi xuống, mời cô ta uống nước xong lại mời cô ta ra ngoài à? Tôi trả tiền để cô ta làm việc cho tôi chứ có phải để tôi mời cô ta uống nước chắc!’’
Mặt hắn dù không đổi sắc nhưng Giang Thư Vũ lại có thể cảm nhận được hắn không vui, cứ đanh đảnh cãi anh như khi cãi mẹ vậy. Nhưng Hạ Kha nói rất đúng, anh cũng không nói được, chỉ bĩu môi tiếp tục làm công việc ngồi chơi của mình.
Mà thư ký sau khi chạy ra liền thở phào một hơi, chỉ cần một phút còn ở đó tim cô lúc nào cũng đập bùm bụp liên hồi không ngừng khiến cô còn không dám thở.
Đồng nghiệp đi qua đi lại thấy cô cứ đứng dựa tường vuốt ngực liền trêu ghẹo:
‘‘Lê Hương, cô làm gì bị sếp ghim rồi à? Sao nãy giờ cứ thở hồng hộc thế kia.’’
Thư ký Lê Hương dùng khuôn mặt uất ức của mình biểu thị bất mãn:
‘‘Ôi tôi không biết! Ổng có hôm nào không bị chọc giận đâu! Tôi còn chưa kịp ngồi làm quen với anh đẹp trai liền bị ổng đuổi ra ngoài!’’
Nghe thấy trai đẹp, nữ đồng nghiệp kia liền sáng mắt sáp lại gần dò hỏi thông tin liên tục:
‘‘Trai đẹp? Trai đẹp nào? Ai? Ai thế?’’
‘‘Biết chết liền, nhưng mà ngộ lắm à nha, ảnh nằm chơi trên sopha của sếp, còn gác luôn bàn mà ổng có nói gì đâu, cứ như để ảnh phá thoải mái ý. À còn có một đứa bé nữa, tròn tròn dễ thương lắm.’’
Lê Hương dùng bộ dạng bị mê hoặc của mình miêu tả cho cô bạn bên cạnh.
Mà nữ đồng nghiệp sau khi nghe xong liền trợn mắt, song lại xoa xoa cằm suy tư. Cô đoán hẳn là người được tiếp tân đưa thẳng lên phòng làm việc của ông chủ.
‘‘Theo tôi thấy ấy à… Tốt nhất bà đừng sấn tới làm quen, người này có khi bạn của ông chủ… Hoặc là hai người này có quan hệ nào đó.’’
‘‘Khoan, ý bà là… Quan hệ bao nuôi trong truyền thuyết hả? Méo thể ngờ ông chủ của mình lại vào vai công lãnh khốc!’’
‘’…’’
Nhìn Lê Hương còn đang đắm chìm trong hồi ức, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó, nữ đồng nghiệp cạn lời chẳng buồn nói với cô nữa, miệng chẹp chẹp vài cái rồi rời đi.
""Bao nuôi… Cưng chiều… sủng ngọt hay ngược ta… ‘’
Lê Hương đứng đó làu bàu, cơ thể run lên vì vui sướиɠ. Cho đến khi có người tới gọi cô đi nộp tài liệu cho giám đốc mới hoàn hồn vội vã chạy đi.