Chương 43: Muốn hôn cô, không được sao?

Đội trưởng Lâm cho người đưa hai con báo vào trong phòng kính, sau khi bọn họ rời khỏi thì khóa cửa lại, sau đó đứng bên cạnh Quý Vi. Đội trưởng Lâm hỏi cô: "Kính này có an toàn không?”

Quý Vi còn chưa nói gì, Randy đã trả lời thay: “So với sắt thép còn kiên cố hơn”.

"Lợi hại.”

Quý Vi nói với đội trưởng Lâm: “Được rồi, đội trưởng Lâm vất vả rồi, đưa các anh em đi ăn cơm đi, xuất hóa đơn báo cáo”.

“Dạ vâng.”

Randy tự mình đưa đội trưởng Lâm đến cửa, nhìn bọn họ vào thang máy, rồi nhìn thang máy đi xuống, lúc này mới quay trở lại văn phòng. Hắn đi tới trước phòng kính, thấy Quý Vi nhìn chằm chằm hai con báo còn chưa tỉnh lại và đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Hắn nhiều chuyện hỏi một câu: "Cô chủ, cô nuôi thứ này làm gì?”

Với một cô gái thì việc nuôi một con mèo hay chú chó vẫn tương đối thích hợp hơn.

Quý Vi mỉm cười.

Cô hơi nghiêng người, vươn tay phải ra, ngón trỏ mảnh khảnh nâng cằm Randy lên. Randy buộc phải đối mặt với cô, hắn có hơi căng thẳng. Khuôn mặt của cô chủ, cách hắn rất gần. Randy nhịn không được đẩy đẩy gọng kính, nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Cô chủ, tôi, tôi còn phải giữ lại nụ hôn đầu tiên cho vợ tôi.”

Vì vậy, kiên quyết không để bị cô chủ phá vỡ quy tắc.

Quý Vi hiếm khi sửng sốt một chút.

Cô mang giày cao gót, gần như cao bằng Randy. Đầu Quý Vi kề sát Randy, cách một khoảng, môi cô lướt qua môi Randy, nghiêng đầu bên tai hắn nói: "Làm việc cho tốt, nếu như anh dám không ngoan, tôi sẽ ném anh vào cho báo ăn.”

Randy: “!”

Quý Vi rút ngón tay ra, xoay người, xoay vòng vòng eo mảnh khảnh gợi cảm của cô đi vào văn phòng.

Randy đứng tại chỗ nặng nề thở hổn hển.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía con báo trong phòng kính, nhịn không được dùng ngón tay tỉ mỉ kéo cà vạt. Lúc hắn xoay người xuống lầu, vừa đi tay trái và tay phải vừa đồng thời lắc lư, tư thế rất không được tự nhiên.

Giữa tầng 69 và tầng 68 có thang máy chạy thẳng thuận tiện, Randy vào thang máy. Nghĩ đến tình cảnh của mình, lại liên tưởng đến Lục Trình, nhất thời trong lòng tràn ngập trắc ẩn đối với anh.

Họ đều là những người đàn ông phục vụ cùng một người phụ nữ, đều là những người lâm vào cảnh khó khăn.

Lục Trình so với hắn còn thảm hơn, anh chính là người đàn ông phục vụ giấc ngủ của cô chủ!

Randy có ý tốt, quyết định gửi tin nhắn cho Lục Trình, nhắc nhở anh nhất định phải lấy lòng cô chủ, cũng không thể đắc tội. Vì vậy, hắn đã soạn một tin nhắn và gửi nó cho Lục Trình.

Randy: “Cô chủ rất hài lòng với anh, anh phải biết cách cư xử, dỗ dành cô ấy một chút thì mới có lợi, còn nếu làm cô ấy tức giận thì không ai có thể bảo vệ anh đâu”.

Cô chủ tức giận sẽ không cho anh ngủ ngon, mà sẽ chỉ cho anh ngủ chung với một con báo.

Lục Trình lại hiểu sai ý tứ trong lời nói này của Randy.

Anh cho rằng Randy chê anh không có ý thức tự giác làʍ t̠ìиɦ nhân, nhắc nhở anh thỉnh thoảng nói vài lời dễ nghe với Quý tổng, làm chút chuyện lấy lòng cho cô xem.

Vì thế Lục Trình liền chụp vài tấm hình, tìm đủ loại góc độ, dùng máy ảnh làm đẹp, mang ảnh mình photoshop đến mức ngay cả ba mẹ anh cũng nhận không ra, tâm kiên định, tay nhấn nút, gửi ảnh cho Quý Vi.

Ru ru--

Điện thoại di động trên bàn bỗng nhiên rung lên một chút.

Ánh mắt Quý Vi rời khỏi tài liệu điện tử, đặt sự chú ý lên chiếc điện thoại di động.

Lục Trình gửi tới một tin nhắn MMS.

Quý Vi mở ra, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh.

Trên bức ảnh, Lục Trình mặc một chiếc áo thun màu đen, toàn bộ tóc được vuốt ra phía sau, lộ ra vầng trán đầy đặn, đây chính tạo hình của Nguyên Tội. Lục Trình là một người rất lãng tử đẹp trai, nhưng lúc chụp ảnh, anh lại nghiêng đầu lè lưỡi.

Quý Vi: "..."

Cái quái gì đây?

Lục Trình quay xong một cảnh phim, mở điện thoại di động ra, liền thấy Quý tổng trả lời một câu:

“Quay phim cho tốt, ra vẻ đáng yêu làm gì.”

Dường như anh có thể nhìn thấy Quý tổng hơi nhíu mày, nghiêm túc gõ tin nhắn.

Lục Trình lại cảm thấy rất thú vị. Anh cố tình chụp một bức hình mình đang nháy mắt rồi gửi qua. Lần này Quý Vi trả lời nhanh hơn: “Mắt ngứa, muốn tôi dùng lưỡi dao cạo cho anh sao?”

Đao thuật của cô cũng không tệ, lúc chém người, cũng không có lệch quá vài phân.

Lục Trình cũng hiểu được nên dừng lại đúng lúc, không khiêu chiến giới hạn của Quý Vi nữa.

Anh trả lời: “Không ngứa.”

Quý Vi: “Tìm tôi làm gì thế?” Bỗng dưng trở nên ân cần như vậy, không gian tức là trộm, lẽ nào là bị người trong đoàn làm phim khi dễ nên chạy tới trước mặt cô kể oan?

Quý Vi tưởng tượng Lục Trình thảm thiết đến tìm mình, cầu xin cô đi chống đỡ hình tượng cho anh, trong lòng chợt chờ mong một cách kỳ lạ. Nghĩ đến hình ảnh đó, toàn thân liền nóng bức.

Cô sắp không khống chế được lực hồng hoang trong cơ thể rồi.

Lục Trình: “Không có chuyện gì”

Quý Vi: “Không có chuyện gì thì đừng quấy rối tôi.”

Câu trả lời của kim chủ thật sự tuyệt tình. Lục Trình đau buồn hai giây rồi mới nói: “Chỉ là nhớ cô rồi.”

Quý Vi: “Muốn mắng tôi?”

Tên nhóc Lục Trình kia, thật sự là gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ.

Đàn ông dẻo mồm dẻo miệng, thật sự quá đáng ghét.

Lục Trình nghĩ: Quý tổng thật sự là dự liệu như thần.

Lục Trình viết viết xóa xóa, không biết nên gửi cái gì.

Anh soạn một câu, muốn hôn cô, không được sao? Lục Trình cảm thấy buồn nôn, đang định xóa đi thì đột nhiên nghe thấy một nhân viên nói: "Anh Lục, ông Vạn tới rồi!”

Lục Trình ngẩng đầu nhìn thoáng qua lối vào. Quả nhiên, Vạn Lãng đến rồi, mang theo mấy ly sinh tố đậu xanh ướp lạnh, phía sau là hai thanh niên trầm tĩnh. Lục Trình vội vàng nhét điện thoại di động vào trong túi quần, lại không biết ngón tay anh không cẩn thận nhấn nút gửi, gửi tin nhắn đi.

------ Lời ngoài lề------

Bài hát thông minh cảnh báo Lục Trình: Bạn đã đi trên trên con đường chết, càng đi càng xa, xin hãy nhanh chóng trở lại con đường đúng đắn!