Chương 42: Vật cưng mới của Quý tổng

Âm thanh đánh nhau, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong phòng chiến đấu trên tầng 69.

Khoảng 10 phút sau, trận chiến kết thúc.

Mười người đàn ông hung ác, thân thủ bất phàm, bị một mình Quý Vi xử lý gọn ghẽ.

Quý Vi đứng ở giữa phòng, hai tay nắm lấy Nga My Thích, dùng mu bàn tay lau khóe miệng, rũ mắt xuống dùng ánh mắt khinh miệt lướt qua những kẻ đào thải bị cô đánh bại. Khóe miệng cô nhếch lên một tia khıêυ khí©h, nhẹ giọng nói: "Đều là rác rưởi. ”

Những người rác rưởi nằm trên mặt đất không nói gì.

"Tất cả đi nghỉ ngơi đi."

Nghe vậy, mười người này chậm rãi đứng dậy, mang theo một thân thể đầy vết thương mệt mỏi rời đi. Chờ bọn họ đi rồi, Quý Vi vừa đi về phía phòng tắm, vừa cởϊ áσ vest trên người.

Cô cúi đầu và lớn tiếng nói: "Khóa chặt toàn tầng”.

Ánh sáng màu đỏ của bức tường bên ngoài tầng 69 nhấp nháy, và sau đó tất cả các cửa sổ cửa ra vào bị khóa chặt.

Quý Vi cởi sạch quần áo ra.

Bồn tắm đầy nước ấm, cô dùng chân trần bước vào bồn tắm. Đứng trong bồn, Quý Vi quay đầu nhìn chằm chằm tấm gương phía sau. Bên trong gương, trên lưng nữ nhân trắng nõn là từng vết sẹo cũ chồng chéo nhau.

Ngón tay mảnh khảnh đầy vết chai lướt qua những vết sẹo kia, ánh mắt Quý Vi chợt lóe, tựa hồ trong nháy mắt có chút bi thương. Nếu có thể, cô cũng muốn có một tấm lưng mịn màng và xinh đẹp, cũng muốn mặc một chiếc váy hở lưng gợi cảm, xinh đẹp vào mùa hè nóng nực.

Rất nhanh, chút yếu ớt trong mắt cô lại bị thay thế bởi vẻ lạnh lẽo và kiên định.

Cô chính là Quý Vi, làm sao có thể yếu ớt chứ. Trong thời gian khó khăn nhất, để sống sót, không có sự sỉ nhục nào cô chưa từng phải chịu đựng qua! Khi đó cô cũng chưa từng khó chịu, vậy thì làm sao có thể bởi vì một chút vết sẹo xấu xí, liền lộ ra thần sắc như vậy.

Quý Vi tắm rửa, thay âu phục, áo khoác.

Cô vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, liền nghe thấy hệ thống thông minh lên tiếng nói:

"Nhắc nhở khẩn cấp, có người tới gần."

"Đang tiến hành quét thân phận."

"Ngũ quan quét mặt đã hoàn thành, quét đồng tử đã hoàn thành, các lần quét dữ liệu đã hoàn thành. Xác nhận danh tính của người đến, Randy, có mở khóa không?”

Quý Vi nói: "Mở khóa”.

"Cụp cụp". Khi âm thanh mở khóa mô phỏng vang lên, Randy gõ cửa.

"Vào đi".

Randy đẩy cửa đi vào, thấy Quý Vi đã thay một bộ quần áo mới, hắn có chút ngạc nhiên, cũng không hỏi nhiều: "Vừa rồi đội trưởng Lâm gọi điện thoại tới nói rằng đồ đã được chuyển đến, cô chủ muốn đi xuống nhận không?"

"Cùng xuống đi.”

"Được."

Quý Vi cùng Randy đi thang máy chuyên dụng xuống lầu.

Họ đến bãi đậu xe ba tầng dưới lòng đất.

Đội trưởng Lâm là tổng đội trưởng đội vệ sĩ của Quý Vi, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, từng là bộ đội đặc chủng đỉnh cấp có kinh nghiệm. Anh ta mặc một chiếc áo thun sọc màu vàng đứng bên cạnh một chiếc xe tải.

Thấy Quý Vi cùng Randy tới, đội trưởng Lâm cúi người chào cô: "Cô chủ, đồ được vận chuyển tới rồi.”

Quý Vi đứng bên cạnh toa xe của xe tải sắt, nghiêng tai lắng nghe một lát, mới nói: "Sao không có âm thanh?”

"Hai tên này quá ầm ĩ, thật sự không có biện pháp nào khác đành phải cho bọn họ uống thuốc mê".

"Bướng bỉnh chút cũng tốt”.

Đội trưởng Lâm gật gật đầu, anh lại hỏi Quý Vi: "Cô chủ, đồ đưa đến đâu?”

"Văn phòng của tôi."

Nghe vậy, đội trưởng Lâm cùng Randy đồng thời thay đổi biểu tình: "Cô chủ, cô có chắc không? Thứ này nuôi dưỡng ở trong văn phòng cũng không được tốt..."

"Không sao, chẳng qua cũng chỉ là hai món đồ chơi nhỏ bé”.

Đội trưởng Lâm: "..."

Đội trưởng Lâm gọi lên vài người anh em, vận chuyển hai “món đồ chơi nhỏ bé” đã ngủ say lên tầng cao nhất.

Tầng 69 còn có một căn phòng trống hơn năm mươi mét vuông. Lúc trước khi thiết kế văn phòng, Quý Vi đã bảo Randy tìm người, dùng một loại vật liệu thủy tinh loại mới được gọi là “siêu thủy tinh” bao trọn cả căn phòng trống.

Chỉ vài giờ trước, Quý Vi còn sai người trồng một cái cây lớn trong phòng này, dưới gốc cây được bố trí một hòn non bộ. Lúc đó Randy còn tự hỏi, sau này căn phòng này sẽ làm cái gì.

Cho đến bây giờ, Randy giờ mới hiểu được tính toán của Quý Vi.

Cô vậy mà lại muốn nuôi báo trong văn phòng!