Lục Trình thầm chửi thề một tiếng, ngoài miệng lại hỏi: “Tối nay phải ngủ sao?”
Anh vẫn không tình nguyện lắm, mặc dù đối với một người phụ nữ xinh đẹp như Quý Vi, Lục Trình tuyệt đối cứng lên được, nhưng tạm thời anh chưa muốn xảy ra quan hệ quá thân thiết với cô.
Không phải Lục Trình có tiết tháo, chẳng qua là trong lòng anh mâu thuẫn thôi.
Quý Vi nhìn anh thật sâu.
Không thể chờ đợi thêm nữa?
“Không vội, tối nay không đúng thời điểm.”
Hóa ra ngủ một giấc còn phụ thuộc vào thời điểm...
Quý Vi là phụ nữ, luôn có mấy ngày không tiện, Lục Trình cho rằng Quý Vi đang tới kỳ đó.
Anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra đêm nay tiết tháo của anh còn giữ được.
Quý Vi ăn no là lười. Cô bước đến sô pha nghiêng người ngồi xuống, đôi chân dài chồng lên nhau, giày cao gót đặt bên cạnh, bắp chân trắng nõn có hình dáng vô cùng hoàn mỹ và mượt mà.
Ánh mắt Lục Trình nhìn lướt qua bắp chân cô, yết hầu căng cứng. Người phụ nữ này thật đúng là không có phút giây nào không quyến rũ anh.
Quý Vi không để ý đến ánh mắt của Lục Trình, cô nói với cơ trưởng: “Chuẩn bị trở về địa điểm xuất phát.” Nói xong, Quý Vi nhắm mắt lại, mặc kệ Lục Trình.
Lục Trình biết cô không ngủ, ngồi xuống cạnh Quý Vi. Do dự một lúc, Lục Trình vẫn hỏi: “Người kia, rốt cuộc là ai?”
Gặp Quý Vi, rối rắm trong đầu Lục Trình vẫn luôn quanh quẩn sau lớp thủy tinh cuối cùng cũng gặp được người có thể giúp anh phá vỡ.
Quý Vi từ từ mở mắt, một tia sáng lạnh phát ra.
Cô quay đầu nhìn chằm chằm Lục Trình, vẻ mặt nghiêm túc: “Lục Trình, hỏi nhiều như vậy làm gì, hỏi rồi anh có thể làm sao?”
Lời này của Quý Vi cố ý nói anh không biết tự lượng sức mình. Với địa vị và thủ đoạn bây giờ của anh, hoàn toàn không có tư cách tranh đấu với những người đó.
“Chờ đến khi anh đi đến một vị trí đủ cao, có thể tiếp xúc với nhân vật ở cấp bậc đó, kiểu gì anh cũng sẽ tóm được đuôi cáo của gã.”
Sao Lục Trình lại không hiểu lý lẽ này.
Nhưng hiểu là một chuyện, thực sự biết những gì mình muốn biết lại là một chuyện khác.
Thấy Lục Trình đang nghiêm túc nghe lời cô nói, Quý Vi dừng lại. Suy nghĩ một lúc, cô mới nói lời thấm thía: “Lúc anh vẫn còn là một con thỏ trắng nhỏ, đừng mơ tưởng hão huyền làm bạn với sài lang hổ báo, lúc đó chết không còn xương đâu."
Những gì chủ tịch Quý nói, mỗi câu đều là một nhận xét hóm hỉnh: "Người ở cùng dã thú luôn là dã thú. Tiểu bạch thỏ chỉ có một kết cục, chính là... Chờ bị dã thú ăn thịt."
Biểu hiện của Lục Trình hơi thay đổi.
Anh như thấy mình trở thành Lục Sắt thứ hai, nằm trong bệnh viện, từ từ chờ chết.
Nhìn phản ứng của Lục Trình, Quý Vi biết rằng anh thực sự hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói đó. Không phải là Quý Vi xem thường Lục Trình, hiện thực là như thế, cô chỉ thẳng thắn đưa hiện thực tàn nhẫn trước mặt Lục Trình, để anh nhận ra, phá vỡ giấc mơ mà anh tưởng tượng.
Tiểu bạch thỏ biết kẻ thù đã gϊếŧ anh chị em của mình chính là vua của các loài thú trong rừng, nhưng vậy có ích lợi gì?
Ngươi có thể dùng sự dễ thương gϊếŧ nó hay sao?
Kẻ thù cũng không dễ ăn như vậy.
Cách duy nhất để đánh bại mãnh hổ là trở nên mạnh mẽ hơn! Khi trở thành một con thú, sẽ có đủ tư cách để chiến đấu với con hổ cho đến chết.
Trong thế giới này, kẻ mạnh là vua!
Kỳ thật lúc này đề tài này không thích hợp để đề cập, bọn họ vừa mới xác nhận quan hệ, Lục Trình đang muốn thu lợi, đây là biểu hiện của anh. Lục Trình hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc u ám trong lòng.
Thấy Quý Vi có vẻ rất mệt, anh hỏi cô: "Quý tổng, rất mệt mỏi sao?"
"Có chút."
“Có phiền không nếu tôi để anh xoa bóp?” Lục Trình thấy Quý Vi nhìn sang, ánh mắt bình tĩnh. Anh lại nói: "Sức tay của tôi hơi mạnh, sợ cô không chịu nổi."
Quý Vi suy nghĩ một lúc trước khi nằm xuống ghế sô pha.