Chương 37: Tìm một con mèo sau lưng tôi sao?

“Ấn vào bắp chân của tôi.” Ngày nào cô cũng đi giày cao gót, chân rất đau.

Lục Trình di chuyển đến phía bên kia của sô pha, anh cởi giày cao gót của Quý Vi ra. Bàn chân của Quý Vi rất nhỏ, các ngón chân được sơn bởi một lớp sơn màu đen. Da cô trắng như vậy nhưng lại sơn màu đen, tương phản nhìn có chút kinh ngạc.

Lục Trình cố gắng hết sức để bình tĩnh, không để bản thân suy nghĩ về điều đó. Lực tay của anh quả thực rất lớn, nhưng Quý Vi dường như có thể chịu đựng được, ấn được một lúc thì anh nghe thấy hơi thở của Quý Vi trở nên nhẹ nhàng hơn.

Chiếc trực thăng đã hạ xuống sân đỗ máy bay tư nhân, Quý Vi vẫn chưa thức dậy.

Thấy Quý Vi vẫn còn ngủ say, hai đội trưởng xuống trực thăng.

Randy thấy bọn họ đi ra, nhưng không thấy Quý Vi cùng những người khác, hắn lập tức chào hỏi bọn họ: "Bà chủ đâu?"

Một trong số họ nói: "Ở trên."

Thấy cửa cabin mở ra, Randy bước lên cầu thang. Ngay khi bước vào trực thăng riêng, thấy Quý Vi và Lục Trình đang ngủ. Quý Vi cúi gằm, vùi mặt vào gối.

Chân cô vẫn đặt trên chân Lục Trình.

Lục Trình tựa đầu vào sô pha, hai mắt nhắm lại, tựa hồ cũng đang ngủ.

Ánh nhìn ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Randy. Chủ nhân tin tưởng người này bao nhiêu mà lại ngủ thϊếp đi bên cạnh thế.

Randy đã biết Quý Vi nhiều năm, cô chưa bao giờ ngủ quên bên cạnh một người xa lạ. Chỉ khi người đàn ông tên Quân Lâm đến bên cô, cô mới có thể yên giấc.

Làm sao mà Lục Trình có thể khiến Quý Vi ngủ yên như vậy?

Anh không có kỹ năng tốt, không có gia cảnh tốt, cũng không có nhan sắc.

Dựa vào cái gì?

Randy không thể hiểu được điều đó.

Hắn kiểm tra thời gian, bốn giờ sáng.

Randy cuối cùng cũng quay người ra khỏi trực thăng, ngồi đợi trên xe, đến năm giờ hai mươi phút, hắn nhìn thấy Quý Vi và Lục Trình bước ra. Randy xuống xe cùng lúc với tài xế, hắn đích thân mở cửa cho Quý Vi.

Sau khi Quý Vi và Lục Trình lên xe sau, Randy lên xe vào ghế phụ.

Sau khi lên xe, Quý Vi nói với tài xế: "Đưa anh ấy đến Đại học Khánh Dương trước."

"Được."

Tài xế phóng như bay, Lục Trình còn tưởng rằng mình đang ngồi trên xe đua. Anh quay đầu lại xem Quý Vi, thấy vẻ mặt Quý Vi rất bình tĩnh, không có chút khó chịu nào, vẫn đang xem qua tài liệu.

Cô có thể đọc tài liệu ngay cả khi chiếc xe chạy quá nhanh, cô thực sự là một người tuyệt vời.

Lục Trình bị say xe, vừa xuống xe liền ôm cây nghỉ ngơi vài phút. Khi cảm giác muốn nôn trong bụng biến mất, anh tìm đến một cửa hàng ăn sáng, mua đồ ăn sáng và nhờ ông chủ cử người đi cùng đoàn phim.

Sáng sớm, nhân viên hậu cần của nhóm đạo cụ đã đến bố trí bối cảnh quay trước, họ hơi ngạc nhiên khi thấy Lục Trình đến, bên cạnh còn có một vài túi đồ ăn sáng đóng hộp lớn.

"Anh Lục đến sớm quá."

"Anh Lục ở đây bao lâu rồi?"

"Anh Lục, anh chuyên tâm quá, còn chưa bắt tay vào việc mà!"

Nhiều người chào hỏi Lục Trình.

Lục Trình đáp lại từng người một, tìm thấy một người đàn ông trung niên trong đám đông: "Anh Lý, không cần gọi đồ ăn sáng đâu, tôi đã mua rồi, sáng nay mời cả nhà ăn sáng."

Giải Vân San đã mời cả đoàn đi ăn tối tối qua, Lục Trình sẽ mời họ đi ăn sáng vào sáng nay, đây là quy định.

Lý Văn An vỗ vai anh nói: "Anh Lục, anh thật khách khí."

"Ở đâu."

Lục Trình tự mình chọn hai cái bánh trong bữa sáng, lấy một cốc sữa đậu nành, trong khi ăn, anh tìm nhân viên và biết được nhiệm vụ quay phim hôm nay, sau đó anh cầm kịch bản và đi đến phòng chờ để đọc.

Đoàn phim bắt đầu làm việc lúc tám giờ, Vân San bị kẹt, khoảng bảy giờ năm mươi mới tới.

Hôm nay người đại diện của cô không đi cùng, chỉ có hai nữ trợ lý. Theo địa vị hiện tại của Vân San, không nên có những hai trợ lý. Nhưng cô ấy vừa giàu có, vừa có xuất thân, có hai trợ lý cũng là điều dễ hiểu.

Vân San cũng khá ngạc nhiên khi thấy Lục Trình đã đến từ lâu.

Vân San bước vào phòng nghỉ của anh, tế nhị và hoạt bát mỉm cười: “Anh Lục, anh đến đây bao lâu rồi?”

Hôm nay Vân San cũng ăn mặc rất lịch sự với chiếc váy màu vàng và đôi giày cao gót màu trắng đính ren, mỗi một cái nháy mắt một nụ cười đều lộ ra vẻ tinh nghịch.

Lục Trình luôn nhớ tới lời Chiêu Vệ Hiền nói tối hôm qua, anh không có ý định gây chuyện với Vân San. Bên cạnh đó, anh cũng là hoa có chủ nên đương nhiên phải chú ý trong việc ăn nói và xử lý vấn đề.

Lục Trình liếc nhìn cửa phòng nghỉ, thấy cửa mở, trong lòng yên tâm.

“Cô cũng không tới muộn lắm đâu.” Lục Trình chỉ vào kịch bản nói: “Hi vọng hôm nay buổi quay phim sẽ suôn sẻ. Mong là 2 bên hợp tác ăn ý, vài lần cut là qua.”

“Được rồi.” Vân San thấy phòng nghỉ của anh không có ai, liền hỏi: “Anh Lục không định tìm trợ lý sao? Quay phim rất mệt, nên tìm trợ lý thì tốt hơn.”

"Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó sau."

Sau khi Vân San bị đuổi đi, Lục Trình đã nghiêm túc suy nghĩ về việc có nên tìm một trợ lý để giải quyết những chuyện vụn vặt của cuộc sống hay không.

Vừa nghĩ tới đó, Vạn Lãng đã gọi tới.

"Tiểu Vạn ca."

Ngay khi anh gọi tiếng ca, Vạn Lãng đã ở đó như thể anh ta nhìn thấy quỷ, giọng điệu đầy ngạc nhiên. Anh ta hỏi Lục Trình: "Lục Trình, có chuyện gì vậy, tôi được sếp gọi khi đến công ty sáng nay, ông chủ nói rằng ông ấy sẽ đưa anh vào danh sách nghệ sĩ chủ chốt của công ty. Thành thật khai báo, là anh sau lưng tôi tìm được con mèo hoàng nào à?"

Mỗi công ty giải trí sẽ chọn ra một vài mầm non tốt tập trung bồi dưỡng, dốc toàn lực cho họ, cố gắng hết sức để giúp họ nổi tiếng.