Chương 35: Đó là người đàn ông của tôi

Nụ cười của Lục Trình không thay đổi, lại vô cùng tự nhiên chuyển chủ đề: “Quý tổng quả là một nhân vật kiệt xuất, tuổi còn trẻ như vậy đã đứng ở vị trí hiện tại.” Mỗi chữ trong lời này đều là suy nghĩ thật trong lòng Lục Trình.

Trước kia anh còn từng tự mãn về thành tích trong sự nghiệp của mình, nhưng khi niềm kiêu hãnh này bày trước mặt Quý Vi, anh chẳng là gì cả.

Quý Vi nhìn anh chằm chằm, như thể đang suy nghĩ xem lời anh nói là thật hay là nịnh.

Lục Trình không giỏi diễn xuất dưới ống kính, nhưng anh là một bậc thầy về diễn xuất trong cuộc sống. Ánh mắt nhìn người của Quý Vi rất sắc bén, nhưng vẫn không nhìn thấu vẻ mặt thật của Lục Trình.

Quý Vi khó dò “Ha!” một tiếng, cô còn nói: “Tôi cao 1m73, vòng ngực 88, vòng eo 67, vòng mông 89.”

Khi Quý Vi báo ra số đo của mình, Lục Trình đã cố gắng hết sức để không liếc nhìn cơ thể cô, vì điều đó là bất lịch sự và xúc phạm Quý Vi. Với chiều cao này của Quý Vi, số đo của cô gần như hoàn hảo.

Chẳng trách dáng người của người phụ nữ này hấp dẫn như vậy.

“Còn anh?” Trong lúc nói chuyện, Quý Vi đã ăn hết ốc nướng trước mặt.

Trước mặt Lục Trình còn ba con ốc chưa ăn xong.

Anh tăng nhanh tốc độ ăn, lấy thịt ốc ra khỏi vỏ, nói: “Chiều cao 1m85, số đo ba vòng…” Anh im lặng một lát mới nói: “Chưa từng đo.”

Quý Vi hỏi: “Vậy nên anh cũng không biết?”

“Ừm.”

Quý Vi gật gật đầu, cô gật đầu ra hiệu cho anh chàng tiếp viên, cậu ta tiếp tục phục vụ món chính sườn cừu tiêu đen.

Quý Vi lau miệng, cầm dao nĩa lên, trong khi cắt sườn cừu, cô nói với Lục Trình: “Lục Trình, anh nói xem, nếu một ngày nào đó tôi biết được số đo ba vòng của anh từ miệng một người phụ nữ khác…”

Tay phải Quý Vi cầm dao cắt sườn cừu, Lục Trình nghe thấy tiếng kêu lục cục của xương cừu dưới con dao của Quý Vi.

Lưng anh bắt đầu ớn lạnh, có ảo giác rằng xương của mình bị Quý Vi cắt ra.

Quý Vi ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa quyến rũ vừa lạnh lẽo đầy hoang mang, cô hỏi Lục Trình: “Anh nói đi, tôi phải làm sao?”

Vẻ mặt của Lục Trình trở nên nghiêm túc hơn hẳn, anh nghiêm nghị nói: “Nếu thật có một ngày như vậy, thân phận của người phụ nữ cô gặp chắc chắn là một nhà thiết kế thời trang.”

Khi một nhà thiết kế may trang phục cho một nghệ sĩ, đương nhiên họ cần phải đo số liệu cơ thể của anh trước.

Lục Trình ẩn ý muốn nói với Quý Vi rằng sẽ không có người phụ nữ nào như vậy.

Anh là người rất có đạo đức, đã trở thành tình nhân của Quý Vi, anh sẽ không sớm ba chiều bốn, trêu hoa ghẹo nguyệt.

Quý Vi ngẩn người.

Đôi mắt hẹp dài của cô hơi nheo lại, bên trong lóe ra một chút ý cười: “Lục Trình, đừng diễn nữa, đến công ty của tôi đi. Team quan hệ công chúng của tôi còn thiếu anh.”

Lục Trình nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Quý Vi.

Anh lịch sự từ chối: “Nhưng diễn xuất mới là ước mơ của tôi.”

“Ước mơ?” Quý Vi như nghe thấy một câu chuyện cười: “Rốt cuộc diễn xuất là ước mơ của anh, hay báo thù mới là giấc mơ của anh?” Nói xong, cô đưa miếng bít tết vào miệng, hai cánh môi đỏ mọng xinh đẹp khẽ cong lên như đang cười.

Lục Trình hơi bối rối, còn có phần sửng sốt.

Người phụ nữ này, e rằng cô đã điều tra xong lai lịch của anh.

“Lục Trình.” Quý Vi đột nhiên đặt dao và nĩa xuống, đặt đan chéo lên nhau, tỏ vẻ cô đã ăn no.

Người đàn ông ở một bên đi đến, lập tức dọn xuống bộ đồ ăn trước mặt cô. Lục Trình nhìn thoáng qua, thấy Quý Vi đã ăn sạch miếng bò bít tết. Anh chớp mắt bối rối, nhanh như vậy?

Quý Vi nhấp một ngụm rượu, nhìn chằm chằm Lục Trình và nói với anh: “Lục Trình, ôm thật chặt tôi đi, tôi có thể trở thành chỗ dựa của anh. Trong vòng tròn kia của các anh, gió rất mạnh. Đừng để ngay cả việc chính mình chết như thế nào cũng không biết.”

“Quý tổng có ý gì?” Lục Trình tắt nụ cười, ánh mắt lộ vẻ thận trọng.

“Anh coi những người kia là kẻ ngu à?” Quý Vi nói: “Ngây thơ!”

Đôi mắt Lục Trình hơi nheo lại, anh càng thêm hoang mang: “Quý tổng, xin hãy nói rõ.”

“Lục Sắt là em gái của anh đúng không?"

“... Phải.”

Thủ đoạn của Quý tổng sâu không lường được, Lục Trình đoán, Quý Vi có khả năng đã điều tra rõ ràng lai lịch tổ tiên mười tám đời của mình từ lâu, nếu tiếp tục phủ nhận thì sẽ không thành thực.

Sự thẳng thắn của anh khiến Quý Vi càng hài lòng.

“Trong tay Vạn Lãng vừa mới có một người họ Lục chết, giờ lại có một người họ Lục khác đến, anh cho rằng những người đó không có đầu óc sao? Không đoán được thân phận của anh có vấn đề sao?" Giọng điệu của Quý Vi tràn đầy sự khinh bỉ: “Anh tưởng rằng nếu nhờ người giúp mình làm giả gia cảnh, bọn họ sẽ không thể tìm được mối quan hệ thực sự giữa anh và Lục Sắt sao?"

Ngay cả việc này Quý Vi cũng biết…

Lục Trình vốn có phần không phục, nhưng sau khi nghe xong lời này, anh hoàn toàn nhận ra suy nghĩ trước đây của mình quá ngây thơ. Lục Trình rất chủ động, lúc này liền nói: “Vậy Quý tổng, cô sẽ giúp tôi giải quyết đúng không?” Nếu không thì việc bao nuôi này sẽ trở nên vô nghĩa.

Tay trái của Quý Vi đeo một chiếc găng tay ren màu đen, gõ gõ lên bàn ăn. Đôi mắt lạnh lùng của cô rơi vào khuôn mặt Lục Trình, sau một lúc im lặng Quý Vi mới nói: “Tất nhiên, tôi không giúp anh, ai sẽ giúp anh?”

“Vậy thì cảm ơn Quý tổng.”

“Nói cảm ơn tôi làm gì. Dù sao anh cũng là người đàn ông mà tôi muốn ngủ.” Đây chính là lời thoại tiêu chuẩn của một kim chủ.

Quý Vi cho anh một ánh mắt trấn an rồi nói: “Giúp người bên gối của mình, nên làm.”