Chương 33: Hôn

Quý Vi chỉ vào gói thuốc lá trên bàn, hỏi Lục Trình: “Hút không?”

Lúc Trình rút một điếu ra, vừa định châm lại nghĩ đến kim chủ trước mặt nên hỏi: “Để ý không?”

“Không.”

Lục Trình châm thuốc, rít một hơi, mũi thở ra khói. Lúc này, người phụ nữ bên cạnh lại nói: “Mặc dù không để ý nhưng tôi ghét mùi thuốc lá.”

Lúc Trình nắm chặt điếu thuốc trong tay, anh giơ tay lên nói: “Xin lỗi, tôi dập ngay.”

Anh đang định dập thuốc thì đột nhiên Quý Vi cúi xuống.

Mùi thơm của lúa mạch xộc vào mũi Lục Trình.

Sau đó, một đôi môi đỏ mọng áp lên miệng anh.

Quý Vi đè lên anh, mυ"ŧ chặt môi anh, nụ hôn của cô cũng lạnh như chính cô vậy. Rồi lại rất mạnh mẽ, giống như muốn nghiền nát người anh thành nhiều mảnh xong nuốt vào trong bụng.

Người phụ nữ này mạnh mẽ ở mọi mặt, ngay cả khi hôn cũng phải chiếm ưu thế.

Làm một tình nhân nhỏ đủ tư cách, lúc này Lục Trình nên đáp lại Quý Vi. Anh nâng tay lên, đang muốn khoác lên vai cô thì bị nhận ra, ánh mắt cô lập tức trở lên lạnh lùng, sau đó đột ngột rút lui.

Lục Trình chú ý thấy trong mắt cô lóe lên một tia chán ghét.

Trong lòng Lục Trình hụt hẫng, nhưng không biểu lộ ra ngoài.

Quý Vi duỗi lưỡi liếʍ đôi môi mê người của mình, cô nói: “Có điều, mùi thuốc này nếm cũng không tệ lắm.”

Biết Quý Vi chẳng phải thứ gì tốt, nhưng nhìn thấy động tác liếʍ môi của cô, yết hầu Lục Trình hơi siết lại, cơ thể bắt đầu có phản ứng.

Quý Vi nói: “Tôi rất thích anh, sau này, anh đi theo tôi.”

Nếu không phải thấy rõ sự chán ghét thoáng qua trong mắt cô, e rằng Lục Trình đã tin lời cô nói.

Lục Trình khẽ mỉm cười, anh tuấn mà nho nhã nói: “Được.”

“Tôi hơi mệt rồi.” Quý Vi dựa vào ghế sô pha. Cô nhắm mắt, hỏi Lục Trình: “Anh biết gì thì làm đi, giúp tôi thả lỏng.”

Lục Trình suy nghĩ một chút, thành thật nói: “Không biết làm gì cả.”

Anh không dám xoa bóp cho Quý Vi, lực tay anh rất nặng, con gái bình thường không chịu được.

Quý Vi khẽ cau mày.

Gương mặt trắng nõn quyến rũ khẽ nhíu lại khiến Lục Trình có loại cảm giác muốn vuốt phẳng nếp nhăn trên trán cô, muốn để cô sống một đời hạnh phúc không sầu không lo.

Quý Vi đột nhiên nói: “Giọng của anh còn rất dễ nghe.”

Lục Trình nhớ đến những lời hôm nay Vạn Lãng nói lúc ở đoàn làm phim, giọng anh rất tốt, rất thích hợp để kêu… trên giường. Lục Trình không hiểu biết Quý Vi, nhưng anh biết tính cách của người phụ nữ này có phần thất thường.

Không phải cô muốn bảo anh gọi giường đấy chứ?

Cả người Lục Trình căng thẳng.

Quý Vi lại nói: “Đọc một bài thơ góp vui cho tôi nghe.”

“Cô muốn nghe gì?” Lục Trình thở phào nhẹ nhõm.

Quý Vi nói: “Thêm wechat, tôi gửi cho anh.”

“Được.”

Hai người thêm wechat, Quý Vi vừa mới lập wechat không lâu, chẳng có mấy bạn tốt. Hình đại diện có thể nói là rất ngầu và đặc biệt, toàn một màu đen, ở giữa có một chấm đỏ.

Với hình đại diện rất dễ nhận biết này, Lục Trình tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Tên của Quý Vi cũng rất thú vị, là J, hẳn nghĩa là “Quý/Ji”.

Quý Vi lập tức gửi cho anh một đoạn văn.

Lục Trình nhìn lướt qua, khẽ cau mày.

“Đọc đi.” Quý Vi nhắm hai mắt lại.

Lục Trình kết thúc sự im lặng, dùng giọng nói có thể khiến phụ nữ mềm chân của mình bắt đầu đọc diễn cảm —

“Giọng đùa còn từ chối, tình cảm đã ngầm thông.

Búi thấp động như ve, bước trần lui như ngọc.

Mặt chuyển sà vào hoa, giường lên ôm kiện lụa.

Uyên ương giao triền múa, chim trả hợp trong l*иg.

Mi mày thẹn cau lại, môi đỏ ấm thêm tan.

Hơi thở thơm như lan, da mềm mịn như ngọc.

Vô lực dời cổ tay, yêu kiều cong lưng lại.

Mồ hôi chảy giọt giọt, tóc đen loạn nơi nơi.”

Lục Trình đã đọc qua không ít sách, nhìn một cái lập tức nhận ra đây là một đoạn từ khúc dâʍ ɖu͙©, miêu tả chuyện trên giường của nam nữ.

Nhìn thử xem nó viết gì, phiên dịch ra thì nội dung đại khái là…

Ban đầu cô vừa muốn nghênh đón lại vừa hơi kháng cự, còn có phần xấu hổ, nhưng rất nhanh đã không cầm lòng nổi mà chìm đắm vào chuyện này, còn lêи đỉиɦ. Cuối cùng đầu tóc rối loạn, cơ thể vô lực, cả người toàn là mồ hôi…

Đọc xong, Lục Trình nói: “Tôi đọc xong rồi.” Cảm giác như anh vừa đánh xong một trận.

Quý Vi không đáp lại.

Lục Trình nghiêng đầu nhìn cô, thấy Quý Vi đã nhắm mắt ngủ. Hai tay cô vẫn khoanh trước ngực, đôi mày vốn cau lại không biết đã được vuốt phẳng từ bao giờ. Lục Trình nhìn cô từ khoảng cách gần.

Quý tổng thật sự rất đẹp, làn da cũng rất tốt, nhưng tính khí cũng rất lớn.

Anh đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, rũ mắt nhìn Vũ Thành phồn hoa bên dưới. Bầu trời đêm mùa hè cao vời vợi. Anh ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, cúi đầu là ánh đèn của nhà nhà.

Anh từng mong đợi có một ngày có thể mang theo người con gái mình yêu đi thưởng thức phong cảnh đẹp đẽ của Vũ Thành về đêm.

Sự thật chứng minh, là anh suy nghĩ quá nhiều.