Lục Trình cười như không cười, hỏi Randy: “Sao lại gọi cho tôi? Cảm thấy tôi không tệ lắm nên lại muốn mua sao?”
Lục Trình cũng là người tính khí thất thường, nhớ rõ sáng nay, anh đã chuẩn bị xong xuôi để đi gặp Quý tổng nhưng anh lại được Quý tổng tặng ba chữ:
Anh là ai?
Lục Trình không phải người rộng lượng, anh vẫn mang thù.
Randy nghe thấy sự oán giận trong lời nói của Lục Trình.
Hắn hỏi: “Cậu không đến à?”
Lục Trình định nói không, Randy đoán được điều anh định nói nên vội bảo: “Nếu cậu không đến, ngày này năm sau, giới giải trí nếu còn có tên Lục Trình này thì coi như cậu lợi hại.”
Lục Trình: “…”
Đối phương uy hϊếp trắng trợn, cố tình lại có thể bóp chết Lục Trình.
Anh biết Quý Vi có bản lĩnh đó.
Nhưng anh không thể rời khỏi giới giải trí.
Cuối cùng, Lục Trình vẫn đồng ý đến gặp Quý tổng.
Anh uống rượu nên không thể lái xe, đối phương đưa xe tới đón anh.
Trên đường đi gặp Quý tổng, Lục Trình nghĩ ngợi lung tung. Lúc học cấp ba, trong đám bạn cùng lớp anh thịnh hành đọc thể loại ngôn tình tổng tài bá đạo.
Đối thoại giống như lời tên cẩu trợ lý bốn mắt đêm nay nói đều là những tình tiết xảy ra giữa hai vai chính, là lời nam chính uy hϊếp nữ chính.
Tại sao ở hiện thực, người bị uy hϊếp lại thành đàn ông như anh?
Lục Trình như một tiểu phi tử được thái giám dùng kiệu khiêng đến để Hoàng đế thị tẩm, cả đường đi đều rất bí mật. Chiếc xe rẽ đông rẽ tây chính là để làm người lớn lên ở Vũ Thành như anh lạc đường.
Đến lúc Lục Trình nghe được âm thanh nói đến rồi và mời anh xuống xe, lúc này anh mới nhận ra mình đã đến tẩm cung của Hoàng đế.
Anh xuống xe, tưởng rằng mình đang ở tẩm cung của Hoàng đế thì lại phát hiện trước mắt là một sân bay tư nhân. Một chiếc máy bay trực thăng dừng trước mặt anh, người đàn ông tên Randy mặc một bộ tây trang màu đen đang đứng dưới máy bay trực thăng đợi anh.
Người có kiến thức rộng như Lục Trình cũng không biết tối nay Quý tổng định làm gì.
Randy gật đầu với anh, hắn nói: “Cậu đã đến rồi.”
Lục Trình bước đến.
Trước khi đến đây, anh đã thay đồ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây dài màu đen, chân đi một đôi giày lười. Randy nhìn thoáng qua đôi giày của anh xong mới nói: “Cô chủ ở trên đó đợi cậu.”
Randy làm động tác tay mời.
Lục Trình không do dự, nhấc chân bước lên thang lên trực thăng. Anh vừa vào trong thì cửa trực thăng phía sau liền đóng lại. Lục Trình quay đầu lại nhìn cánh cửa cabin đã bị đóng, ánh mắt anh lóe lóe, lúc này mới xoay người, ngẩng đầu nhìn vào trong khoang.
Trong trực thăng được sắp xếp thành một phòng khách, nhưng không gian sâu bên trong lại bị một cánh cửa cản lại.
Lục Trình chưa nhìn thấy Quý tổng, chỉ thấy hai cơ trưởng mặc đồng phục giống nhau. Hai người họ lớn lên cũng rất đẹp trai, tóc vàng mắt xanh, thấp hơn Lục Trình một chút.
Lạch cạch.
Lục Trình nghe tiếng ngẩng đầu, thấy cánh cửa vốn đóng đã được mở ra.
Quý Vi đi ra từ trong đó.
Nhìn thấy Quý Vi, mắt Lục Trình sáng ngời. Cô mặc một chiếc váy màu đỏ xẻ tà bó sát người, đôi giày cao gót màu vàng không cao như đôi lúc sáng nhưng cũng phải cao năm, sáu centimet.
Quý Vi khí thế bức người, cô ngồi xuống ghế sô pha, tay trái đeo một chiếc găng tay màu đen, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Lại đây.”
Giọng nói của cô vẫn lạnh lẽo như cũ, giống như con dao găm sắc bén cắt qua lớp băng, băng vụn bắn tung tóe lên người Lục Trình.
Lục Trình đi đến, ngồi xuống cạnh cô.
Anh đến để phục vụ kim chủ, làm ra vẻ sẽ không thích hợp.
Bắt đầu từ thời điểm ngồi lên xe đến gặp Quý Vi, anh đã thành mũi tên rời cung, không còn đường lui.