Chương 31: Tên cẩu trợ lý bốn mắt

“Tiểu Lục, tới rồi.”

“Vâng.”

Xuống xe, Lục Trình theo chân bọn họ đi lên lầu.

Diễn viên và nhân viên đoàn phim không ở cũng một tầng, Lục Trình ở tầng trên, mấy người Ngô Quý ở tầng dưới. Khi Lục Trình đi ra khỏi thang máy thì anh vừa vặn gặp được người đại diện Vệ Hiền của Vân San.

Hai người đều sửng sốt khi chạm mặt nhau.

Vệ Hiền cười với anh, anh ta nói: “Mới trở về sao?”

“Đúng vậy, Vệ tiên sinh đi đâu à?”

“Ừ, có chút chuyện cần làm.” Vệ Hiền nghĩ đến điều gì đó, lại nói: “Tôi đã bảo nhân viên khách sạn chuẩn bị một ít trà giải rượu, tửu lượng Vân San không được tốt, mỗi lần uống rượu đều phải uống trà giải rượu. Cậu cần không, tôi bảo người mang lên cho cậu?”

Vệ Hiền chủ động, Lục Trình tất nhiên sẽ không từ chối: “Vậy thì xin hưởng ké phúc của Vân San tiểu thư.”

“Chuyện nhỏ.”

Vệ Hiền vẫn luôn ấn nút để cửa thang máy không đóng. Anh ta lại nói với Lục Trình: “Vân San khá thẳng tính, không có tâm cơ gì, đôi khi cô ấy nói chuyện không suy nghĩ, Lục tiên sinh là người trưởng thành, mong cậu không so đo với cô ấy. Hồ tiên sinh cũng nói tính tình Vân San không hợp với giới giải trí nhưng cô gái nhỏ thích đóng phim, không nghe chúng tôi nên chẳng còn biện pháp nào.”

Lục Trình gật đầu nói: “Tất nhiên, tôi lớn hơn Vân San tiểu thư vài tuổi, sẽ không so đo với cô ấy.”

Nghe anh nói như vậy, Vệ Hiền mới hài lòng gật đầu, rời đi.

Nghe được cửa thang máy sau lưng đóng lại, tươi cười nơi khóe miệng của Lục Trình lập tức tắt. Tên họ Vệ thật là một con cáo già, biết rõ tính nết nghệ sĩ của anh ta như thế nào, cũng nhìn ra được Vân San có hảo cảm với anh, sợ anh và Vân San vượt rào nên lập tức lấy Hồ tiên sinh ra để cảnh cáo.

Ha…

Ai nói anh để ý đến khuôn mặt búp bê kia?

Lục Trình trở lại khách sạn, khi nhận được điện thoại của Vạn Lãng thì anh nói chuyện này cho anh ta. Vạn Lãng nghe xong, mắng một câu: “Mẹ kiếp, thực sự cho rằng Vân San tốt đẹp lắm hả?”

Lục Trình không cáu như Vạn Lãng, anh nói: “Nghệ sĩ của anh có mị lực làm cho người phụ nữ của Hồ ảnh đế động lòng, đáng ra anh nên tự hào mới phải.” Điều này cũng chứng tỏ sức quyến rũ của Lục Trình không thua kém gì Hồ ảnh đế.

Đương sự là anh ngược lại lại đi an ủi người đại diện, Vạn Lãng cũng dở khóc dở cười. Nghệ sĩ ngày đầu tiên đến đoàn phim, bên cạnh không có người để ý, Vạn Lãng tất nhiên sẽ lo lắng, lại hỏi Lục Trình đã thích ứng được với đoàn phim hay chưa.

Lục Trình nói còn tàm tạm: “Anh mới rời đi mấy tiếng mà đã lo lắng cho tôi như vậy sao? Tiểu Vạn ca, anh quan tâm nghệ sĩ như vậy thật là chuyên nghiệp.”

Vạn Lãng thở dài, sầu khổ nói: “Không còn biện pháp, làm một người đại diện tốt cũng không dễ dàng.” Anh ta có thể bỏ mặc những nghệ sĩ của mình nhưng việc đó anh ta không làm được.

Từ nhỏ đến lớn, Vạn Lãng luôn nghiêm túc đối xử với mỗi một người, mỗi một chuyện bên cạnh mình.

“Tiểu Vạn ca, anh không nên bị mai một…” Lục Trình như thì thầm nói ra những lời này.

Vạn Lãng trầm mặc, anh ta nói: “Cậu say rồi, nghỉ sớm đi, nhớ khóa cửa kỹ, đừng để cho yêu tinh vào được.” Sau đó lập tức cúp điện thoại.

Tửu lượng Lục Trình cũng khá tốt, không dễ dàng say được.

Anh tự nhiên hiểu được tại sao Vạn Lãng lập tức cúp điện thoại, anh ta chắc hẳn lại nhớ tới chuyện cũ. Lục Trình cũng tò mò, không biết lúc đó Vạn Lãng và Phong Hồi Tuyết đã xảy ra chuyện gì, lúc đầu hai người họ chính là cộng sự tốt nhất của nhau, chẳng biết tại sao lại cãi nhau thành ra thế này?

Lục Trình đi sạc pin điện thoại, nằm xuống giường.

Đang định ngủ thì điện thoại lại vang lên, Lục Trình tưởng mình nằm mơ. Trong đầu anh cứ nhớ tới tiếng chuông điện thoại kia nên ngủ không yên. Một lát sau, Lục Trình tỉnh.

Lục Trình nhíu mày, ngồi dậy, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường nhìn lướt qua, thực sự phát hiện có một cuộc gọi nhỡ từ mười lăm phút trước.

Anh mở cuộc gọi nhỡ ra, nhận ra đây là số điện thoại cùng thành phố.

Do dự một lúc, anh vẫn quyết định gọi lại.

Điện thoại được kết nối, rất nhanh đã có người nghe.

Người nhận điện thoại nói tiếng phổ thông rất chuẩn, nhưng giọng nói cũng rất nghiêm túc, có loại cứng nhắc tỉ mỉ.

“Lục Trình?” Người kia hỏi.

Đối phương biết tên anh chắc hẳn phải quen biết anh.

Lục Trình hỏi: “Anh là ai?”

“Randy.”

Anh vẫn mù mịt: “Ai?”

Người đàn ông kia giải thích: “Trợ lý của Quý tổng, Randy.”

À, là tên cẩu trợ lý bốn mắt kia.