Edit: Himmel
Từ bé, Lục Trình đã quen dùng kem Úc Mỹ Tịnh dành cho trẻ em, anh đã quen với mùi hương kia. Khi còn nhỏ vừa đến mùa đông, mẹ anh hay thoa một ít kem Úc Mỹ Tịnh lên mặt anh. Chẳng qua loại đãi ngộ này, từ khi anh 6 tuổi đã không còn được hưởng thụ nữa rồi.
Lục Trình rất biết chăm sóc người khác, cho dù tính tình có không tốt, nhưng khả năng chăm sóc người khác lại rất chuyên nghiệp. Năm sáu tuổi, mẹ qua đời, anh cùng với em gái mình tự trang trải cuộc sống. Thời gian đi học, anh sẽ gửi em gái mình ở nhà hàng xóm cách vách, sau khi tan học sẽ đón cô ấy về.
Khi còn bé, anh không biết nấu cơm, anh ăn cơm ở nhà hàng xóm cách vách. Khi đó anh đều trả cho hàng xóm tám trăm tiền sinh hoạt phí mỗi tháng. Cứ như vậy qua hai năm, anh mười tuổi, anh bắt đầu tự mình nấu mì cho Lục Sắt ăn.
Đứa nhỏ cũng không thể cứ suốt ngày ăn mì như vậy, phải cải thiện cuộc sống sinh hoạt, Lục Trình lại dẫn Lục Sắt sang nhà hàng xóm ăn cơm ké. Nhưng cũng không phải ăn cơm miễn phí, cuối tháng, dựa vào số lần ăn cơm, anh sẽ trả tiền cơm cho hàng xóm.
Cho nên hàng xóm cũng hoan nghênh bọn họ đến ăn cơm.
Từng ngày cứ như vậy trôi qua, đến khi Lục Trình mười hai tuổi. Từ đó về sau anh đã có thể tự mình nấu cơm. Tay nghề của anh không tốt lắm, em gái muốn ăn gà, anh sẽ đi chợ mua một con, gϊếŧ nó rồi trực tiếp ném vào trong nồi, thêm nước thêm gừng, hầm chín là có thể ăn.
Lục Trình nấu cơm mười mấy năm, nhưng tay nghề vẫn là một cái hố đen. Lúc nào anh làm cơm chiên trứng cũng có thể tìm thấy vỏ trứng trong đó, nấu cá thì nửa sống nửa chín, chọc vào da cá có thể nhìn thấy mạch máu màu đỏ. Hầm gà cũng cũng luôn có mùi tanh, có rất nhiều lông gà chưa được nhổ sạch.
Nhưng Lục Sắt chưa bao giờ ghét bỏ, anh trai làm cái gì, cô ấy liền ăn cái đó.
Cô ấy cũng không dám ghét bỏ, nếu như ghét bỏ, Lục Trình sẽ lật bàn đạp ghế, sau đó mắng cô ấy là con của chồng trước đã mất. Mắng xong, lại nói xin lỗi. Lục Sắt cũng tập thành thói quen, sau này bị Lục Trình mắng, cô ấy coi như không nghe thấy.
Cho nên cả một năm ấy, cô cùng với bạn bè của mình làm đào kép áo vằn ở thành phố điện ảnh, giới truyền thông giải trí tìm được cô ấy, khi họ muốn cô ấy ký hợp đồng làm nghệ sĩ, Lục Sắt không chút suy nghĩ, đồng ý ngay.
Cô ấy cũng muốn kiếm tiền, không muốn trở thành “con của chồng trước đã mất” trong miệng anh trai mình.
Con của chồng trước đã mất quả nhiên kiếm được tiền, nhưng cũng đánh mất nó.
Lúc không có cái đuôi nhỏ, Lục Trình mới giật mình phát hiện, ban đêm lại tối tăm như vậy.
Nghĩ đến em gái, tâm tình của Lục Trình lại bắt đầu nổi sóng. Anh vội vàng chạy xe dừng lại ở ven đường, Lục Trình xoa xoa cái mũi có chút chua xót, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe. Phía trước là vỉa hè, cũng thật khéo, đúng lúc có hai anh em đang cãi nhau.
Tuổi của hai anh em nọ khoảng chừng trên dưới hai mươi, kỳ nghỉ hè vẫn chưa kết thúc, trên phố có rất nhiều người trẻ tuổi. Người anh trai kia ghét bỏ em gái mình đi chậm, mắng cô bé đi bộ còn mang giày cao gót, bị trẹo chân là phải.
Cô em gái ở phía sau cũng hùng hùng hổ hổ, tập tễnh bước đi.
Anh trai cô bé vô cùng tức giận, nhưng vẫn sốt ruột ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, lớn tiếng nói: “Lên đi, anh cõng em đến bệnh viện! Lần sau chân em có bị trẹo, anh mà quan tâm em nữa, thì chính là hèn mọn!”
Cô em gái tủi thân nằm trên lưng anh trai mình, như sắp khóc, cô bé nói: “Vậy thì đừng quan tâm em nữa, lần này cũng đừng quan tâm! Chẳng lẽ là em cố ý bị trẹo chân hả!” Nói như vậy, nhưng cô bé vẫn gắt gao ôm lấy anh trai mình không buông tay.
“Còn nói nữa anh sẽ quăng em xuống đấy!” Anh trai cõng cô bé trên lưng, phát hiện váy cô bé có hơi ngắn, sợ cô bé đòi xuống thật, nên nói: “Mua cái váy ngắn như vậy làm gì! Mặc váy dài đẹp hơn, cứ phải lộ cả chân ra mới đẹp sao, cho ai xem!”
“Có ai thích xem chứ!” Cô em gái khóc thật.
Thấy em gái khóc, người anh trai cũng không dám lên tiếng nữa.
Hai anh em hùng hùng hổ hổ đến bệnh viện.
Lục Trình nhìn chằm chằm hai anh em kia, cho đến khi bọn họ đi thật xa, lúc này mới thu hồi tầm mắt. Anh cảm nhận được trên người hai anh em kia, như nhìn thấy bóng dáng của mình và Lục Sắt. Mặc dù không có cha mẹ và người thân, mặc dù Lục Trình cũng ghét bỏ Lục Sắt là con chồng trước, nhưng Lục Trình chưa bao giờ để cho Lục Sắt phải làm những công việc nặng.
Nhiều nhất là Lục Sắt giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, rửa chén đĩa và tự giặt đồ lót của mình.
Bất kể người anh trai nào, cũng đều là đứa trẻ kiêu ngạo, độc miệng nhưng mềm lòng.
Truyện đăng bản quyền trên Webtruyen.com, những nơi khác đều là reup.
Sau khi Lục Trình bình tĩnh lại, lấy điện thoại di động ra, gọi cho một nhân viên làm việc ở khách sạn mà anh đã làm quen được trong lúc làm việc.
Điện thoại được nối máy, Lục Trình nói: “Làm phiền rồi, A Tĩnh, là tôi, Lục ca đây.” A Tĩnh tên đầy đủ là Tô Tĩnh, là nhân viên phục vụ tại khách sạn quốc tế An Khải. Có thể làm nhân viên phục vụ ở khách sạn quốc tế An Khải, vẻ ngoài của Tô Tĩnh đương nhiên là không tệ.
“Lục ca? Sao lại gọi điện cho em? Lục ca anh đột nhiên từ chức, là có chỗ phát triển tốt hơn sao.” Lục Trình từ chức, làm cho tất cả mọi người trong khách sạn không kịp chuẩn bị.
Lúc anh đi, một đám em gái chưa lập gia đình ở khách sạn còn cảm thấy mất mát vài ngày.
Tô Tĩnh cũng là một trong số đó.
Giọng nói của Tô Tĩnh hơi trầm, nhưng khuôn mặt lại là một cô gái đáng yêu. Khuôn mặt, làn da đẹp giống như trứng gà luộc vừa được bóc vỏ. Trước kia Lục Trình nghe thấy mấy cô gái đồng nghiệp lén lút tâm sự với nhau, nói rằng phần lớn tiền lương mỗi tháng của Tô Tĩnh đều dành cho việc chăm sóc da.
Lục Trình muốn mua mỹ phẩm dưỡng da, hỏi ý kiến Tô Tĩnh đúng là chính xác.
Chẳng qua là, cùng một cô gái nói cái này, thẳng nam như Lục Trình cảm thấy xấu hổ, mở lời: “Chuẩn bị đổi nghề, có phát triển tốt hay không, bây giờ không thể nói chính xác được…” Khi anh nói chuyện, trong lòng cũng suy xét nên mở lời như thế nào về chuyện mỹ phẩm chăm sóc da.
Nghe Lục Trình nói như vậy, Tô Tĩnh nói, “Chúc mừng Lục ca, tương lai tươi sáng.”