Chương 21: Quý tổng là ác mộng của anh

Edit: Himmel

Một Người Cũng Phải Sống Sót, là tên Weibo của Lục Trình.

Trước kia, tên Weibo của anh là Nỗ Lực Kiếm Tiền, sau này không có Lục Sắt, anh cũng không có động lực kiếm tiền, mà mục tiêu duy nhất của anh chính là sống sót.

Đương nhiên Thiên Nhai Khách chưa từng trả lời Lục Trình.

Phía dưới mỗi bài viết trên Weibo của Thiên Nhai Khách, đều có hơn mấy trăm nghìn bình luận, các fans vẫn còn hoạt động rất tích cực. Bình luận của Lục Trình như một con cá nhỏ, bơi vào đại dương mênh mông, im hơi lặng tiếng, không tạo nổi một gợn sóng.

Lục Trình bỏ di động xuống, ăn xong miếng đồ ăn cuối cùng.

Anh dọn chén đĩa đi rửa sạch, mở WeChat ra chọc Vạn Lãng.

Lục Trình: [Lúc nào mới thưởng cho tôi một nhiệm vụ đây Tiểu Vạn ca, nếu còn không có nhiệm vụ nữa, trên đầu tôi sẽ mọc lên một cây nấm dài mất.]

Tiểu Vạn ca: [Tôi nghe nói gần đây đài Hoa Quả đang tuyển thính giả cho tiết mục của ca sĩ, cậu đi không? Hai trăm tệ một lần, chỉ cần cậu biết diễn, cậu lớn lên đẹp trai như thế, nói không chừng đạo diễn còn có thể cho cậu lộ mặt.]

Lục Trình: […]

Tiểu Vạn ca: [Nghệ sĩ công ty nhiều như vậy, tài nguyên thì chỉ có chừng ấy, tôi đã giành được đấy.]

Lục Trình: [Giành được chân ruồi bọ?]

Tiểu vạn ca: [Chân ruồi bọ thì không có, nhưng chân muỗi thì giành được một cái]

Có thể so được với chân ruồi bọ nhỏ gầy, cũng chỉ có chân muỗi.

Có chân dù sao vẫn tốt hơn là đến lông cũng không sờ được chút nào.

Lục Trình hỏi: [Là nhiệm vụ gì?]

Vạn Lãng: [Nói, tôi là ca sĩ với tư cách thính giả.]

Lục Trình: [Làm ơn đừng nhây nữa, cảm ơn.]

Vạn Lãng: [Ngày mai tới gặp tôi, mang theo hành lý tới, chúng ta chuẩn bị đi đóng phim.]

Lục Trình: [Quỳ gối, Tiểu Vạn ca, vất vả cho anh rồi.]

Suy nghĩ một chút, Lục Trình lục lọi trong gói biểu cảm, tìm thấy một cái biểu cảm quỳ gối đáng yêu, gửi đi.

Vạn Lãng trả lời anh một biểu cảm ngượng ngùng. Cái biểu tượng cảm xúc kia là một cô gái béo mặc váy ngắn màu đỏ, đội một đóa hoa lớn, trên mặt cô gái béo còn là đôi má hồng ửng đỏ. Lục Trình bị buồn nôn vội vàng offline.

Anh tắm rửa sạch sẽ, thu xếp tốt đồ đạc chuẩn bị đi xa, sau đó mới nằm xuống giường.

Mùa hè gió điều hòa thổi vào chăn mền, thật sự quá thoải mái.

Lục Trình đang ngủ mơ mơ màng màng, thoáng nghe được âm thanh của app Weibo vang lên, anh cố gắng mở hai mí mắt đang đánh nhau, nhìn thấy mình được người ta gắn thẻ. Lục Trình mở tin, phát hiện người gắn thẻ mình, thế mà là Thiên Nhai Khách.

Thiên Nhai Khách: Ca khúc là được thu âm trên điện thoại, chất lượng âm thanh không tốt lắm. Một người cố gắng sống sót, còn tốt hơn rất nhiều so với một người cô độc mà chết đi. @Một Người Cũng Phải Sống Sót.

Lục Trình nhìn chằm chằm vào câu nói cuối cùng kia của Thiên Nhai Khách, như sắp nhìn ra được thần tiên.

Qua một lúc lâu, anh mới mở kết nối, nhấp vào để phát video.

Đó là một đoạn audio, một khúc đào huân vừa dày vừa nặng, một đoạn nhạc rất quen thuộc. Lục Trình cảm thấy mình đã nghe qua ca khúc này ở đâu đó, làm cho người ta có một loại cảm giác vừa bi thương vừa triền miên.

Anh nghe đi nghe lại mấy lần, mới mở danh sách bình luận ra, phát hiện các fans của Thiên Nhai Khách đều để lại bình luận thể hiện tâm tư của họ.

Từ bình luận của bọn họ, Lục Trình tìm được tên của ca khúc, tên là “Nỗi nhớ xuyên qua thời gian không gian”. Đây từng là OST của một bộ anime nổi tiếng một thời “Inuyasha”.

Các bạn có thể nghe bài hát này ở link:

Bản gốc không lời: https://www.youtube.com/watch?v=QpQkIcc0DLc

Bản gốc lời trung: https://www.youtube.com/watch?v=zobu_OytVzo

Bản lời việt: https://www.youtube.com/watch?v=fjjlu5Yg4iw

Thảo nào cảm thấy quen thuộc như vậy.

Lúc ấy Lục Trình đang học cao trung, có một năm trường học tổ chức liên hoan đêm Nguyên Đán, anh đã từng biểu diễn đoạn đầu của ca khúc này. Chỉ là đã qua nhiều năm, ký ức của anh đã dần mờ nhạt.

Lục Trình để lại bình luận bên dưới.

Một Người Cũng Phải Sống Sót: Cảm ơn, ca khúc này rất êm tai.

Thiên Nhai Khách không phản hồi lại.

Lục Trình tắt điện thoại rồi đi ngủ, gần ngủ, lại nghĩ đến Thiên Nhai Khách, khóe miệng Lục Trình không khỏi mang theo ý cười.

Một đêm này, nửa đêm trước Lục Trình ngủ rất ngon, nhưng nửa đêm sau anh lại mơ mơ màng màng. Lục Trình mơ thấy Thiên Nhai Khách. Trong giấc mơ, Thiên Nhai Khách mặc một bộ quần áo màu đỏ giống như lá phong, da trắng như tuyết, ngồi trước đàn dương cầm, tấu lên đoạn đầu của “Bầu trời đêm yên tĩnh”.

Trong giấc mơ, trong tay Lục Trình cầm một đóa hoa hồng, bước từng bước về phía người đẹp mặc áo đỏ trước mặt.

Với góc nhìn của người thứ ba, anh thấy mình vươn tay vỗ nhẹ vào lưng người phụ nữ.

Mái tóc đen dài của Thiên Nhai Khách hơi lay động, cô ấy ngoảnh đầu lại nhìn, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp mà cao ngạo, lạnh lùng.

“Cô là ai?”

Giọng nói quen thuộc lạnh băng như kim loại, truyền vào tai Lục Trình.

Lục Trình trơ mắt nhìn Thiên Nhai Khách quay đầu lại, gương mặt lại là Quý Vi. Lục Trình sợ tới mức buông đóa hoa hồng trong tay, hoa hồng như máu rơi xuống gương mặt xinh đẹp của Quý Vi, đẹp đến rung động lòng người.

Lục Trình trong mộng ngẩn ngơ, có lẽ là bị chuyện này làm cho hoảng sợ.

Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của người nọ dưới thân mình, môi mấp máy một lúc, nhưng chỉ nói ra được một câu: “Đồ ngốc, sao lại là cô?”

“A!”

Lục Trình mở choàng mắt.

Anh nằm trên giường, có thể cảm nhận được tim mình đập suýt chút nữa nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Anh nghĩ lại mà sợ.

Ông trời ơi, anh thế mà lại làm trò gọi Quý tổng là đồ ngốc. Đáng lẽ đó nên là một giấc mơ đẹp, thế nào lại biến thành ác mộng?

Lục Trình ngủ không được nữa, xem thời gian đã qua năm giờ, anh dứt khoát rời giường, thay quần áo, nướng hai cái bánh mì, vừa ăn vừa đi xuống bãi đỗ xe, khởi động xe.

Buổi sáng lúc Vạn Lãng đến công ty, đã thấy Lục Trình chờ sẵn trong văn phòng, anh ta vô cùng ngạc nhiên.

“Cậu đến sớm thế.” Vạn Lãng cười với vẻ mặt rất gian, anh ta hỏi Lục Trình: “Này là kích động muốn đóng phim?”