Chương 8: Tôi có thể hôn anh không? (phần 4)

Hàn Diệp không nói gì nữa, sửa sang lại quần áo, trở về ngồi ở chỗ ghế lái. Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nói với người vẫn còn đang ngẩn ngơ không biết đang nghĩ gì ngoài xe: "Lên xe.""

Anh không biết Thích Thời Tự muốn làm gì, nhưng anh không có thời gian tiếp tục chơi đùa với hắn nữa.

Những chuyện đôi bên cùng có lợi, trước nay chưa từng phức tạp.

Bước chân Thích Thời Tự trở về xe rất chậm, nghĩ rằng việc hắn "cày cuốc" cả đêm rồi phải hái hoa để tránh nguy hiểm thực sự rất ngu ngốc. Một là lưng đang bị chấn thương, làm những chuyện này quá mức miễn cưỡng, hai là Hàn Diệp vô cùng bận rộn, ở lại vùng hoang dã một đêm cũng không tính là gì, đâu cần phải xuống xe.

Tự mình đa tình, chịu tội cũng chỉ có mình.

Hàn Diệp gác lại điện thoại đang liên lạc với người khác, nhìn động tác chậm chạp mất tự nhiên của Thích Thời Tự.

Anh rất hiếm khi chịu bỏ thời gian ra tìm hiểu thói quen của người khác, thậm chí là Thôi Húc, cũng có rất nhiều thứ mà đến cuối cùng khi thu dọn di vật thì anh mới phát hiện ra, nhưng anh lại có thể liếc mắt một cái nhìn động tác ra vảo không bình thường của Thích Thời Tự lúc này.

""Cậu đau thắt lưng?"" Hàn Diệp vẫn là không nhịn được khi nhìn thấy Thích Thời Tự lại xoa eo, bèn dò hỏi.

Mí mắt Thích Thời Tự cong cong, nhưng nhanh chóng thu hồi tay đang xoa eo, giọng nói mang theo sự trêu chọc: "Đúng vậy, để Diệp xoa bóp chắc là sẽ tốt hơn.""

Hàn Diệp cau mày, không hiểu nói: "Cậu lại đang diễn?""

Dẫu sao khi nghe thấy tin thân thể Thôi Húc không khỏe, đúng là có một khoảng thời gian hắn đã ""giả ốm để làm nũng"".

Thích Thời Tự nghe thấy chất vấn, vẻ mặt của hắn gần như đông cứng lại, móng tay cắm sâu vào da thịt, sự hành hạ tối qua đã để lại trên tay thêm vài vết thương đỏ ửng khó chịu.

Nhưng mặt mũi vẫn lộ nụ cười như cũ, giọng nói nũng nịu của Thích Thời Tự không thay đổi, lời nói mập mờ.

""Nào có, tối hôm qua tôi đã ra sức làm việc rất chăm chỉ, đúng không?""

Hàn Diệp gần như xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, trợn mắt nhìn Thích Thời Tự qua kính chiếu hậu một hồi, mới xấu hổ lên tiếng tiếp lời.

Nhưng khi nghe thấy lời nói của Thích Thời Tự, lo lắng trong lòng đúng là giảm đi một chút, thầm nghĩ dựa vào mức độ mình bị chơi tối qua, Thích Thời Tự hẳn là không có chuyện gì.

Thích Thời Tự rũ mắt nhìn tay mình, nghĩ rằng lần sau mình nên mua thêm bảo hiểm cho tay, nếu không chỉ bằng mức độ thương tổn của tay hắn, hắn sẽ thua thiệt.

Eo lưng vẫn cứng ngắc, Thích Thời Tự không dám xoa nữa. Vì giảm cân mà mấy ngày nay không ăn cơm khiến dạ dày đau không chịu nổi, bên trong khoang bao tử giãy giụa, đau đến mức gần như co thắt.

Hàn Diệp phục hồi tinh thần từ trạng thái xấu hổ, nhìn chằm chằm gương mặt của Thích Thời Tự mới nhớ lại quyết định mình đã đưa ra.

""Chuẩn bị tăng cân đi.""

Thích Thời Tự đau đến mức các sợi thần kinh run lẩy bẩy, nhưng những lời trước đây của Hàn Diệp rõ ràng trùng lặp với hiện tại.

""Vẫn là mập một chút mới giống anh ấy.""

Hắn bị đau đớn hành hạ, không rảnh để suy nghĩ quá nhiều, theo bản năng ừ một tiếng.

Không nói gì nữa.