Hàn Diệp nhìn Thích Thời Tự đang đứng dối diện mình như cọc gỗ, cân nhắc xem nên mở miệng thế nào.
Thích Thời Tự chỉ chết lặng đứng ở đó, đau đớn âm ỉ khiến hắn không thể nhìn thấy rõ ngay cả biểu tình của Hàn Diệp, thầm cười khổ trong lòng một tiếng, cảm khái mình thật sự quá hiểu Hàn Diệp, nếu không hắn cũng không thể phán đoán được rằng câu tiếp theo mà Hàn Diệp sẽ nói chính là muốn phủi sạch quan hệ với hắn mà hắn không cách nào hay biết.
Hắn không biết Hàn Diệp bao nhiêu, nhưng hắn biết Hàn Diệp sợ nhất là phiền phức. Biện pháp rõ ràng nhất để giải quyết chính là để hắn cút, như vậy thì bất kể là ai, mục đích là gì cũng không quan trọng nữa.
Hàn Diệp thậm chí còn không buồn kiểm tra hắn.
Thích Thời Tự cắn chặt vết thương trên miệng, cố gắng chống đỡ cơ thể yếu ớt của mình để không ngất đi, suy nghĩ làm cách nào để Hàn Diệp có thể rút lại lời nói muốn tách ra.
""Tôi không lừa gạt anh.""
""Hàn Diệp, khi gặp anh, tôi thật sự không còn đồng nào trên người, quả thật cũng đã hạ tiện đến mức muốn được anh bao nuôi, giải quyết vấn đề sinh kế.""
""Còn tôi và nhà họ Thôi... Vốn dĩ không có quan hệ.""
""Thôi Anh đến gây chuyện với tôi cũng không sao, cho dù người nào nói cái gì với anh cũng được. Tôi có thông minh hơn đi chăng nữa cũng không có khả năng làm bất cứ chuyện gì dưới mí mắt của anh.""
Thích Thời Tự khó khăn nuốt xuống một chút, cảm thấy tiếng động trong l*иg ngực khiến màng nhĩ rung lên, thậm chí còn không thể nghe rõ được ngay cả lời mình nói.
Hắn ngẩng đầu nhìn Hàn Diệp, mặc dù đã mệt mỏi đến mức không cách nào tập trung ánh mắt, nhưng hắn vẫn nhìn Hàn Diệp bằng một đôi mắt nóng rực: ""Anh có thể tin tôi một chút hay không?""
Hàn Diệp bị ánh mắt của Thích Thời Tự thiêu đốt đến mức gần như muốn xoay người lại, nhưng khi nghe thấy sự nức nở bên trong câu thỉnh cầu cuối cùng kia, ngực lại khẽ đau nhói.
Thích Thời Tự đang mong anh tin tưởng hắn.
Hàn Diệp cảm thấy điều đó thật hoang đường, nhưng lại không nhìn được đôi mắt đẹp như hồ ly kia nhuộm đỏ, gương mặt của đại minh tinh quả thật có thể khiến người khác đau lòng.
""Chúng ta dựa vào cái gì để tạo dựng lòng tin? Tiền sao?"" Hàn Diệp thu hồi tâm trạng của mình, tỏ thái độ như đang nói chuyện làm ăn, nói với giọng điệu thản nhiên thờ ơ.
Sắc mặt Thích Thời Tự ảm đạm, nhưng hắn giống như không quan tâm đến những lời nhục nhã của Hàn Diệp, thẳng người lên trong tư thế của một kẻ thế thân: ""Hàn Diệp, tôi có rất nhiều điều muốn nói nhưng suýt chút nữa đã không kiềm được mà nói cho anh biết, bây giờ nghĩ lại... Hẳn là ông Trời vẫn còn yêu thương tôi, để tôi chần chờ trong một cái chớp mắt như vậy.""
""Thật ra thì, chỉ cần anh nguyện ý, tôi vẫn có thể là... Một thế thân hoàn hảo cho Thôi Húc."" Mỗi lần Thích Thời Tự nói được đôi câu lại phải nghiêng sang ho khan một lần, trong miệng gần như tràn ngập mùi máu tanh, nhưng hắn cứ khăng khăng nói như thể hắn không hề nhận ra điều đó.
""Tôi là một người... Không có lai lịch, không có năng lực... Tổn thương anh.""
""Hàn Diệp, anh tin tôi một lần...""
""Thích Thời Tự!"" Hàn Diệp kêu lên!