Thích Thời Tự không biết mục đích mình đến nhìn Hàn Diệp là gì, nhưng khi trông thấy đôi môi trắng bệch của Hàn Diệp, hắn biết rằng sự xuất hiện của hắn là một sự xúc phạm, có thể hắn luôn hết thuốc chữa, nhưng hắn vẫn muốn gặp mặt anh một lần.
Hàn Diệp không thoải mái cử động cơ thể, có chút lúng túng mở miệng trước: ""Vết thương của cậu có nặng hơn không?""
""Lại gặp ác mộng sao?""
Hai người đồng thời hỏi, nhưng khi nghe thấy vấn đề của đối phương, đều lộ ra vẻ mặt khó tin.
""Tại sao cậu lại nói vậy?"" Hàn Diệp khó hiểu nhìn về phía Thích Thời Tự.
Thích Thời Tự không tự chủ được cứng đờ, há mồm một cái, đúng là á khẩu không trả lời được.
Anh ấy biết thì sao? Nói thế nào đây?
Quan hệ của Thích Thời Tự và Hàn Diệp cũng không tệ đi, cùng lắm chỉ là cơn bệnh mơ tưởng đến rồi đi của Thích Thời Tự.
Dù sao Thích Thời Tự cũng sống ở nhà họ Thôi nhiều năm như vậy, nếu hắn có một chút kiêu ngạo nào thì có lẽ nó cũng đã hao mòn từ lâu, hắn thật sự cho là như vậy.
Khi người của Hàn Diệp tìm thấy hắn, họ đã giải thích về nhân vật mà hắn sẽ đóng trong vở kịch cuộc đời này.
Hắn không cảm thấy lễ nghĩa liêm sỉ có thể trị giá được bao nhiêu tiền, hắn cũng không quan tâm những gì người khác nói về cái cách hắn được nuôi như một tên thấp hèn, thậm chí hắn cũng lười để ý đến những người đó khuyên can hắn rằng ""khác nhau một trời một vực.""
Chẳng qua là hắn nhìn thấy Hàn Diệp.
Như vậy là đủ rồi. Có Hàn Diệp, là đủ rồi.
Vì vậy hắn giả vờ nhìn số tiền ghi trên hợp đồng, cảm thấy thích thú với "thời hạn bảo hành năm tháng" được ghi rõ ràng trên đó.
Đương nhiên, hắn đồng ý.
Vì vậy, hắn đã cất đi lá thư mời nhập học của Khoa Thiên văn học tại trường Đại học Q, khóa chặt một hộp đựng những ngôi sao được gấp lại vào trong tủ. Sau đó sửa sang quần áo trên người, đích thân giao hợp đồng đã ký đến tay của Hàn Diệp.
Dường như tuổi trẻ tin tất cả mộng tưởng hão huyền là lời giải thích tốt nhất, hắn muốn tin vào tình yêu nảy sinh lâu ngày, càng muốn liều lĩnh ở lại bên cạnh Hàn Diệp, cho rằng Hàn Diệp có thể mượn một chút cảm giác máu xương hòa hợp mà nhìn ra sự chân thành đang ngày càng phai nhạt của hắn.
Người ngoài nó rõ ràng đó gọi là thiêu thân lao vào lửa, chỉ có chính hắn không hiểu, cho đó là đường tắt.
Vì vậy hắn mượn nấc thang một bước lên mây này để ở lại bên gối Hàn Diệp, tự mình trải nghiệm tình yêu thân thể của Hàn Diệp dành cho Thôi Húc một phen, cũng đồng thời hiểu rõ thấu đáo lòng dạ của Hàn Diệp đối với Thích Thời Tự.
Tuy nói là bao nuôi, nhưng hắn có thể nhìn thấy cuộc sống của Hàn Diệp không nhiều, thế nên trong lúc rảnh rỗi, hắn cực kỳ nhớ anh.
Chỉ là trớ trêu thay, cho dù Hàn Diệp có đứng trước mặt hắn, làm hết thảy mọi thứ đối với hắn, lại có quan hệ thế nào với Thích Thời Tự chứ?
Hắn đích thân phụ họa hùa theo, tình yêu của hắn là một trận đánh cược lừa mình dối người.
Dù gì hắn cũng đủ thông minh, giống như mười một năm đó, hắn chưa bao giờ để cho Thôi Húc biết đến sự tồn tại của hắn, giống như bây giờ hắn liên kết hết thảy quan tâm lẫn chăm sóc của mình dành cho Hàn Diệp là vì lợi ích của bản thân.