Trước khi anh kịp định thần lại đã nghe thấy trong phòng bệnh của Thích Thời Tự vang lên một tiếng động rất lớn, giống như âm thanh vật nặng bị rơi xuống đất. Đầu óc Hàn Diệp trống rỗng, không dám nghĩ nửa, vọt vào đã nhìn thấy Thích Thời Tự ngã trên đất, mảnh vỡ bình hoa vương vãi khắp nơi, không biết có khiến hắn bị thương hay không.
Tim của Hàn Diệp đập loạn xạ, gấp đến nỗi thở không thông, nỗi sợ hãi đã mất từ
lâu giống như huyết mạch của biển sâu, khiến người ta muốn ngạt thở.
Không kịp suy nghĩ nhiều, anh bước nhanh lên phía trước, đỡ Thích Thời Tự đứng dậy. Thoáng nhìn thấy một mảnh sứ dài cắm vào đùi của đối phương, máu tươi giống như không ngăn được mà điên cuồng chảy ra ngoài, Hàn Diệp không nhịn được nghẹn ngào, đau lòng đến mức cảm thấy đỡ Thích Thời Tự từ từ đứng dậy từ dưới đất lên cũng sẽ làm đau hắn.
Thích Thời Tự cảm nhận được sự hốt hoảng của Hàn Diệp, nhớ tới lời bác sĩ tâm lý đã từng dặn dò hắn. Hàn Diệp bây giờ không được nhìn thấy máu, có lẽ là cái bóng từ cái chết của Thôi Húc để lại trong lòng Hàn Diệp quá lớn, dẫu sao Tổng giám đốc Hàn trước giờ chưa từng bất lực như vậy, lần đầu tiên trong đời không thể giành giật được mạng người với tử thần.
Thích Thời Tự bất chấp vết thương trên người mình, nhìn thấy ánh mắt mất đi tiêu cự của Hàn Diệp cùng đôi tay không dám chạm vào vết thương của hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là ép buộc bản thân mình đứng lên, đưa tay che mắt Hàn Diệp lại, ngăn cản anh và máu trên người hắn, không cho Hàn Diệp nhìn thấy hắn bị thương.
""Thật xin lỗi, là A Húc không tốt, Tiểu Diệp của chúng ta đừng quan tâm.""
""Thật xin lỗi, thật xin lỗi, A Diệp đừng sợ, tôi sẽ không bị thương nữa.""
""Nghe lời, đừng nhìn, vết thương nhẹ mà thôi, A Diệp của chúng ta là bình tĩnh nhất.""
Thích Thời Tự cảm nhận được độ ấm giữa những ngón tay của mình, hắn nghịch mái tóc rối bù của Hàn Diệp, cảm thấy người trong vòng tay mình thật đáng yêu, môi của hắn rất lạnh, nhưng hắn vẫn muốn hôn anh.
Đặt một nụ hôn lên trán Hàn Diệp, vẫn không ngừng an ủi.
""A Tự không đau."
Tôi thay A Húc xin lỗi vì đã để anh lo lắng, nếu như A Tự trước mặt anh có thể khiến anh mất khống chế dù chỉ nửa phần, vậy thì hắn thật sự không đau nữa.
Hàn Diệp, Thích Thời Tự tôi cũng chỉ có chút bản lĩnh này, nếu như anh không muốn nữa, tôi cũng sẽ không tranh luận với A Húc, anh có nghe thấy không? Không nghe thấy cũng không sao, suy nghĩ không rõ ràng cũng không sao, tôi vẫn có thể thích cái ôm của anh rất lâu, tôi cũng... Có thể chờ anh rất lâu, chỉ cần anh nhớ... Anh muốn đến, là được rồi...
Hàn Diệp nắm chặt bàn tay Thích Thời Tự đang run rẩy vì mất máu quá nhiều, nhưng vẫn cố chấp đứng ngăn trước mặt anh, không cho anh nhìn thấy một giọt máu nào, bèn thấp giọng lẩm bẩm nói: "A Tự, Thích Thời Tự...""
Thích Thời Tự...