Lãnh Minh Quân cố ý kéo dài thời gian. Trần Hân Nghiên bấu chặt hai lòng bàn tay, căng thẳng đợi câu trả lời của anh.
“Yêu.” Lãnh Minh Quân đáp.
Trần Hân Nghiên nhoẻn miệng cười thỏa mãn, nhưng cũng không quen bắt bẻ: “Chỉ vậy thôi sao?”
Lãnh Minh Quân nhẹ nhàng véo hai bên má cô, bờ môi chạm nhẹ vào cằm cô. Một tay khác lại vào thò vào bên trong áo cô, cởi móc áo con. Chiếc áo nhanh chóng theo động tác tay của anh mà rơi xuống sàn nhà.
Trần Hân Nghiên từ từ nhắm hai mắt lại, thân thể nóng lên theo động tác của anh, cô cố gắng để thân thể thả lỏng phối hợp cùng với anh, để anh mặc sức thăm dò cơ thể mình. Trần Hân Nghiên có phần xấu hổ nhưng lại chẳng thể ngừng lại được nữa.
Thân thể cả hai nhanh chóng nóng lên, trên gương mặt đã lấm tấm mồ hôi. Trong không gian yên tĩnh, lâu lâu lại vang lên tiếng hít thở dồn dập của cả hai, mọi sự đυ.ng chạm của anh đều làm Trần Hân Nghiên run rẩy. Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên vai cô.
“Hân Nghiên, đừng sợ.”
“Anh…” Trần Hân Nghiên có chút bối rối.
Lãnh Minh Quân ma sát thân thể cường tráng của mình lên cơ thể mảnh mai của Trần Hân Nghiên, say mê hôn lên đôi môi đang hé mở. Trần Hân Nghiên nhanh chóng bắt nhịp được theo anh. Môi lưỡi cả hai hòa vào nhau, Lãnh Minh Quân đưa tay cởi từng cút áo trên người cô ra.
Trần Hân Nghiên có chút hoảng hốt, cô mở choàng mắt ra sợ hãi níu lấy cánh tay anh: “Đừng… đừng ở đây.”
Lãnh Minh Quân nào chịu bỏ qua, ngón tay miết nhẹ trên làn da trắng noãn, xấu xa ức hϊếp cô. Đôi môi mỏng không ngừng hôn lấy môi cô hòng dụ dỗ.
“Ngoan…”
Trần Hân Nghiên thở dốc, khó khăn cất giọng: “Lên phòng, có được không anh?”
“Được.”
Lãnh Minh Quân dứt khoát bế cả người cô lên, di chuyển lên phòng ngủ trên tầng hai. Trong không gian yên tĩnh, Trần Hân Nghiên có thể nghe rõ từng tiếng hít thở của Lãnh Minh Quân.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau lại áp cơ thể cường tráng của mình lên người cô, giọng có phần gian manh: “Như này đã được rồi chứ?”
Trần Hân Nghiên vừa xấu hổ, vừa hồi hộp, cô không biết nên trả lời anh như thế nào, chỉ gương đôi mắt long lanh nhìn Lãnh Minh Quân.
“Xấu hổ sao? Không phải vừa rồi còn mạnh miệng hỏi anh có muốn không sao?”
“Không muốn nghe câu trả lời của anh à?”
“Hửm?”
Trần Hân Nghiên ngượng ngùng vùi cả gương mặt vào trong l*иg ngực anh nhưng chưa được bao lâu đã bị Lãnh Minh Quân ngăn lại, anh giữ chặt gương mặt cô, trực tiếp đối diện với ánh mắt của anh.
“Không được trốn.”
“Em… em cũng đâu có nói là sẽ trốn chứ.”
“Tốt. Vậy em hành động đi.”
“Sao cơ?” Trần Hân Nghiên tròn mắt nhìn anh.
“Cởϊ áσ cho anh.”
Trần Hân Nghiên ngoan ngoãn làm theo, cô đưa tay cởi từng chiếc cút trên chiếc sơ mi trắng của anh. Chiếc áo được cởi ra, lộ rõ một thân hình rắn chắn khiến cô nhìn mãi không thôi.
“Đồ háo sắc. Ai cho em nhìn hả?”
Trần Hân Nghiên bĩu môi: “Không phải anh…”
Lãnh Minh Quân trực tiếp đè cả người cô xuống, hôn ngấu nghiến đôi môi cô. Môi lưỡi Lãnh Minh Quân khuấy đảo trong khoang miệng cô. Anh đưa tay mở rộng đùi cô ra hơn một chút, bàn tay không yên phận cũng bắt đầu di chuyển đến nơi anh ngày nhớ đêm mong, nhẹ nhàng xoa nắn.
Bất ngờ bị anh phục kích, cả người Trần Hân Nghiên run nhẹ. Cô lập tức cảm nhận được hành động từ tay anh, phản kháng khép chân lại không cho anh tiếp tục.
“Cục cưng. Anh sẽ nhẹ nhàng có được không?”
“Thả lòng người đi em…”
“Hức…”
Giọng Lãnh Minh Quân khàn khàn, trầm thấp lại cực kỳ quyến rũ khiến cho Trần Hân Nghiên không còn suy nghĩ được gì nữa, mơ hồ làm theo lời anh nói.
Theo từng động tác, chiếc qυầи иᏂỏ của cô cũng bị anh cởi ra lúc nào không hay, một đường bay thẳng xuống sàn nhà. Cả cơ thể trắng muốt, mịn màng khiến con người ta say đắm không thôi.
“Em đẹp lắm.” Lãnh Minh Quân không nhịn được mà cất giọng khen cô.
Lãnh Minh Quân rên nhẹ một tiếng, vùi đầu vào thưởng thức bộ ngực non mềm, đầy đặn kia. Đầu lưỡi nóng rực nhẹ nhàng đảo qua một lượt nơi mềm mại xinh đẹp kia, lại tham lam ngậm lấy, cắn nhẹ. Bộ ngực mềm mại, trắng nõn chỉ trong giây lát đã đỏ ửng lên, lưu lại dấu tay ửng hồng của Lãnh Minh Quân.
“Quân… anh…”
Trần Hân Nghiên như bị anh thôi miên, mơ màng nhắm mắt lại. Lãnh Minh Quân ngồi ngang người cô, ánh mắt quyết rũ nhìn Trần Hân Nghiên một cách say đắm. Anh nhoẻn miệng cười, rất nhanh đã cởi chiếc quần dài trên người mình ra, trực tiếp đem cơ thể đẹp đẽ, săn chắc phơi bày trước mắt cô.
Trần Hân Nghiên ngây ngốc nhìn ngắm cô thể trần trụi của anh đến nỗi hai bên tay đỏ lên từ lúc nào không hay. Bị anh nhìn ngược lại, Trần Hân Nghiên lấy tay che mắt, vùi cả khuôn mặt vào gối che đi sự ngượng ngùng của bản thân.
“Đừng sợ. Tất cả đều là của em.”
Nói rồi lại hôn môi cô ngấu nghiến, khuôn mặt đỏ hồng cùng đôi mắt long lanh như mèo con của cô khiến anh không khỏi muốn bắt nạt cô thêm một chút. Anh hôn khắp thân thể non nớt của cô, ngón tay lại lần mò xuống bên dưới, thử thâm nhập vào bên trong.
Trần Hân Nghiên phản xạ co cả người lại, hai chân khép chặt: “Anh… đừng nhìn… đừng…”
Lãnh Minh Quân nào để ý đến lời cô nói, trực tiếp dùng hai tay tách lấy đùi cô ra. Ánh mắt gắt gao nhìn nào nơi tư mật kia. Anh càng nhìn lại càng không thể chịu nổi, dứt khoát cúi người, hạ miệng xuống hôn vào nơi đẹp đẽ kia.
“A…”
Cả người Trần Hân Nghiên như có luồng điện chạy ngang qua, cả người run lên một hồi nhẹ, bàn tay gắt gao nắm lấy ga gường.
“Anh… Quân… ưm…”
Lãnh Minh Quân đưa tay ôm lấy thắt lưng của cô, không cho Trần Hân Nghiên có cơ hội lùi bước.
“Ưmm… Quân… ưm…”
Trần Hân Nghiên rên lên yêu kiều theo từng động tác của Lãnh Minh Quân, cảm giác anh mang lại khiến đầu óc cô mụ mị, xụi lơ trên giường mặc cho anh càng gỡ.
“Bảo bối…”
“Thích không bảo bối?”
Trần Hân Nghiên thở hổn hển, ánh mắt nhìn anh mơ màng. Thắt lưng Lãnh Minh Quân từ từ hạ xuống, chậm rãi xâm nhập vào nơi tư mật của cô, nhìn thấy hai hàng chân mày cô nhíu lại, khuôn mặt nhăn nhó chịu đựng khi anh tiến vào trong lòng lại nổi lên một trận đau xót nhưng súng đã lên nòng, làm sao anh có ngừng lại được nữa.
Lãnh Minh Quân di chuyển thắt lưng, đẩy mạnh vào bên trong cô, nơi tư mật của cô gắt gao bao lấy khiến toàn thân anh run rẩy.
“Anh… đau… em đau…” Trần Hân Nghiên không chịu được nữa, cô nức nở, đôi bàn tay nhỏ ôm chặt lấy cổ anh.
Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt đang lo lắng kia, ôn tồn dỗ dành: “Ngoan, đừng sợ. Em thả lỏng người ra nào. Em căng thẳng như vậy, cả anh và em đều sẽ đau. Ngoan nào…”
“Nhưng mà…”
“Ngoan, nghe lời anh.”
Cơn đau như xé cả người cô ra làm đôi đi qua, cơ thể Trần Hân Nghiên dần thích ứng được với kích thước của anh. Lãnh Minh Quân cũng nhẹ nhàng từ từ xoa dịu cơn đau của cô. Cơ thể cả hai gắn chặt vào nhau, nơi tư mật kia tràn ra một ít dịch màu đỏ, đánh dấu cho lần đầu tiên của cô đã bị anh lấy đi.
“Ưm…”
Biết cô đã dần bắt nhịp được với mình, Lãnh Minh Quân lại di chuyển người nhanh hơn, mạnh hơn một chút. Trần Hân Nghiên thở gấp gáp theo từng nhịp thúc đẩy của anh, tiếng rên phát ra ngày càng lớn. Khi cơn cao trào ập đến, đầu óc cả hai đã hoàn toàn mê muội.
Lãnh Minh Quân sau khi đạt kɧoáı ©ảʍ, anh nhẹ nhàng hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cô.
“Em tuyệt lắm, bảo bối…”
Trần Hân Nghiên bị anh rút cạn sức lực mà ngủ thϊếp đi. Lãnh Minh Quân trở người để cô nằm bên cạnh, trực tiếp ôm cô vào lòng, tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mượt mà của cô. Qua một lúc mới bế cô đi tắm, ánh mắt lướt qua vệt đỏ trên giường, tận sâu trong ánh mắt anh là sự thỏa mãn và hạnh phúc.