Đứa trẻ rất ngoan, sau khi ngã chỉ lắc đầu ngẩng mặt nhìn nhìn Trịnh Tử Dương chứ không khóc. Trong chốc lát, Trịnh Tử Dương như bị sét đánh.
Đây, đây, đây không phải là thiên thần sao?
Trịnh Tử Dương từng nhìn thấy hình ảnh thiên thần trong một quyển sách bìa cứng khổ lớn của cha mình. Thiên thần có đôi mắt to, làn da trắng, miệng nhỏ xíu, xinh xắn dễ thương vô cùng.
Nhìn lại đứa bé trước mặt, làn da trắng nõn nà vô cùng mịn màng, hai mắt to long lanh ngấn nước, lông mi vừa dài vừa cong, dưới chiếc mũi xinh xắn là cái miệng nhỏ hồng hồng, quả thực so với thiên thần còn đẹp hơn. Chỉ là đầu có vẻ hơi to một chút, nhưng không sao, thế này trông lại càng đáng yêu.
Trịnh Tử Dương có phần khó hiểu, không phải ở nông thôn da dẻ của trẻ con đều đen thô, tóc cháy nắng, mặt đầy tàn nhang, thức ăn thừa đôi khi còn dính quanh miệng, khi cười đều là toe toét lộ hết răng sao? Không phải trên phim hoạt hình đều như thế sao?
Khi Trịnh Tử Dương kinh ngạc mà nhìn chằm chằm đứa trẻ thì nó cũng đang cắn cắn đầu ngón tay mà đưa đôi mắt long lanh đen láy nhìn lại Trỉnh Tử Dương. Anh rốt cuộc hoàn hồn, nhìn vào mắt đứa trẻ, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, mặt nóng cả lên.
Anh dời ánh mắt đi, cúi đầu nhưng vẫn không nhịn được lén nhìn đứa bé. Lúc này, đứa trẻ bất thình lình duỗi tay ra, nhắm thẳng mặt Trịnh Tử Dương.
Trước vẻ mặt kinh ngạc của Trịnh Tử Dương, đứa trẻ lấy ngón tay chọc vào má anh: "Anh ơi, anh là bánh nhân đậu sao?"
Tha thứ cho tiểu thụ thụ của chúng ta vừa lên sân khấu đã nói một câu vô nghĩa như thế. Dù sao thời điểm ấy cậu ta chỉ mới ba tuổi. Trong lòng một đứa trẻ ba tuổi thì đồ ăn luôn xếp vị trí hàng đầu, huống hồ ngay lúc đó Trịnh Tử Dương cũng chỉ là một đứa bé.
Dù rằng hiện tại anh đẹp trai, phóng khoáng như hoa hướng dương, đôi mắt phượng sắc bén, chiếc cằm đẹp đẽ, không thua gì vóc dáng chín múi của người mẫu thì tại lúc đó cũng chỉ là một đứa trẻ.
Bảy tuổi, Trịnh Tử Dương vẫn chưa có được chiều cao đáng tự hào, chưa có khuôn mặt sắc cạnh, chưa có cơ thể khỏe mạnh cân đối nhưng cũng là một đứa trẻ đáng yêu, có khuôn mặt hồng hào tròn trịa, hai bên gò má đều là thịt, nhìn qua thật sự rất giống bánh đậu. Hơn nữa anh còn có phản ứng quen thuộc là mỗi khi vui thích vì điều gì đó thì mặt sẽ đỏ lên. Nếu không phải từ nhỏ đã luôn mang vẻ mặt lạnh lùng thì với dáng vẻ đáng yêu của mình chắc chắn Trịnh Tử Dương đã bị vô số cô chú xa lạ quấy rầy, hoặc thậm chí bắt luôn về nuôi.
Anh ơi, anh là bánh nhân đậu sao? Một câu nói của thiên thần nhỏ đã khiến Trịnh Tử Dương đứng hình tại chỗ, lông mày lập tức chuyển sang vị trí 8h20 囧, khóe miệng có chút co giật, vẻ mặt dở khóc dở cười. Tuy rằng bên ngoài không có nhiều biến động, nhưng bên trong Trịnh Tử Dương đã nổi bão lòng.
Thiên thần nhỏ nói chuyện với anh đó nha, giọng nói dễ nghe vô cùng, mềm mại như tơ, khi nghe tiếng “Anh ơi” thì toàn thân anh như muốn hét lên. Nhưng ý của thiên thần nhỏ là nhìn mình giống cái bánh nhân đậu sao?
Tuy nhiên, ý đó không quan trọng, quan trọng là cậu nhóc (cô nhóc) này có thích bánh nhân đậu không? Nếu như không thích thì làm sao? Anh có bị thiên thần nhỏ ghét không? Trịnh Tử Dương rối đến mức muốn khóc lên rồi~~~~~
(Lời tác giả: Tôi sử dụng cậu nhóc (cô nhóc) là vì chúng ta đều biết thiên thần nhỏ trong tranh vẽ là bé trai, nhưng Trịnh Tử Dương không biết, hoặc anh ấy hoàn toàn không chú ý đến giới tính. Anh ấy đã bị mù mắt trước hào quang của thiên thần nhỏ ╮(╯_╰)╭)
Trịnh Tử Dương biến hóa nội tâm phức tạp như thế nhưng đứa bé nọ thì không hay biết gì. Cậu chỉ biết trước mắt mình là một anh trai có da có thịt, hồng hào, rất đáng yêu, nhìn vào thì cảm thấy siêu thích.