Chương 3

Cái gì?

Mễ Suất nhìn theo hướng ngón tay của Trịnh Tử Dương, hắn di chuyển với tốc độ không đổi và trước mắt hiện ra một con voi nhồi bông trên bàn mình.

Hắn đã từng thấy con voi này dễ thương mà mua cho em trai, nhưng em trai hắn bảo: “Anh là đồ ngốc hay anh coi em như đồ ngốc.”

Hắn im lặng thu lại cảm xúc và đặt tay lên bàn.

Mễ Suất nghi ngờ môn ngữ văn của mình do giáo viên thể dục dạy. Nếu không thì sao hắn hiểu từng chữ nhưng lại không hiểu ý của Trịnh Tử Dương?

Đề tài chuyển hướng đột ngột này thật sự khiến hắn theo không kịp. Qua nửa ngày, hắn cảm thấy mình có lẽ, tựa hồ, đại khái là hiểu được một chút…

“Cậu, cậu, ý của cậu là nếu tôi cho con voi thì cậu sẽ cùng MS ký hợp đồng, đúng không?”

Mễ Suất đè nén cảm xúc như có hàng vạn con ngựa tuôn chạy trong lòng, tay run run chỉ vào chú voi có hai mắt tỏa sáng.

Hắn thấy Trịnh Tử Dương nghiêm túc gật đầu thì nháy mắt trong lòng có một loại cảm giác mừng đến phát khóc.

“Không thành vấn đề, cậu muốn bao nhiêu con voi giống thế cũng không thành vấn đề.”

Mễ Suất xua tay và có vẻ đã khôi phục được chút tự tin. Vậy mà nhìn mặt Trịnh Tử Dương vẫn không có gì thay đổi, nhưng đôi mắt phượng đã sáng ngời như đèn pha.

“Một là đủ rồi, cám ơn anh.”

Trịnh ảnh đế nghiêng đầu nhìn Mễ Suất, cầm lấy con voi nhỏ nói một cách rất chân thành: “Cảm ơn.”

Mễ Suất cảm thấy mình sắp bị mù vì hào quang tỏa sáng. Vị Trịnh ảnh đế trong truyền thuyết vô tình lạnh lùng và độc tài cũng có lúc toát ra sự dịu dàng khi ôm chú voi trong lòng. Khoan đã, hình như còn có một vật thể phát sáng không rõ hiện lên trên đầu, hình trái tim sao?



Trịnh Tử Dương ký vào hợp đồng rồi ôm chú voi nhồi bông chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, anh bắt tay nói với Mễ Suất: “Anh đúng là người tốt. Sếp trước của em còn không chịu cho em cái gối ôm hình con dê của ổng.”

Nhìn xe Trịnh Tử Dương chạy xa cho đến khi khuất bóng, Mễ Suất cảm giác như mình vừa tỉnh dậy sau cơn mơ. Nhìn trong gương thấy khuôn mặt của mình giống như bị mất trí nhớ, hắn lặng lẽ dựng ngón giữa.

Diễn viên trên phim và ngoài đời là hai mặt khác nhau, hắn đã quá quen thuộc, chỉ không nghĩ tới Trịnh Tử Dương ở ngoài lại có một mặt như thế.

Hôm nay, mặc dù tam quan của hắn bị hủy hoại, biến thành cát vụn nhưng kết quả lại thu được món hời. Xem ra sau này để mua chuộc Trịnh Tử Dương thì hắn phải thay đổi phương thức thôi.

Trải qua biến cố lớn như vậy, người đại diện Mễ Suất đã chiếm được trái tim của Trịnh ảnh đế chỉ bằng một con voi nhồi bông

(Mễ: Nói trước nha, tôi không phải là em thụ nhà cậu ấy (︶︿︶)= )

Đương nhiên là hắn hứa hẹn lợi ích thế nào thì sẽ thực hiện như thế.

“Một lời nói ra thì nhất định sẽ không thay đổi” Mễ Suất mạnh mẽ vỗ vào bộ ngực không được vạm vỡ lắm của mình, ho khan một tiếng, dường như hắn vỗ mạnh quá thì phải. Khụ khụ khụ khụ.

Cứ như vậy Mễ Suất thuận lợi kéo được Trịnh Tử Dương về dưới trướng, thời gian ở càng lâu thì phát hiện càng hợp nhau. Hắn sâu sắc nhận ra bản chất mặt than của nam diễn viên này.

Hắn một bên cố gắng hết sức giữ gìn hình tượng của anh ta trong lòng người hâm mộ, một bên cắn khăn tay yên lặng mà chửi một câu: “Giời ạ, những cô gái nhỏ, những nàng dâu bé bỏng, những cụ bà hiền hậu đang yêu thích cậu ta, hãy nhìn đi, cậu ta thật ra chỉ là một con ngựa ngốc nghếch, là kẻ mang vẻ ngoài lừa đảo, các người đã bị lừa rồi!”

Mễ Suất mắng thì mắng nhưng vẫn vô cùng thưởng thức Trịnh Tử Dương. Làm người đàng hoàng nhưng không quá rập khuôn quy tắc, có tài hoa hơn người và không ngại xả thân, có tu dưỡng hiểu lễ nghĩa.

Khi nhìn thấy bác gái quét dọn cũng sẽ vẫy tay chào hỏi, mặc dù mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng bác gái chỉ bằng bấy nhiêu thôi đã kích động đến mức không thể nói được, toàn bộ tâm hồn đều bay bổng lên chín tầng mây.

Toàn bộ công ty, đến 99% bất kể nam nữ đều xem anh ta là nam thần. Vì là thần nên không ai dám chạm vào, không dám chia sẻ, mọi người đều thầm ngưỡng mộ phong thái của Trịnh ảnh đế, không ai dám nảy sinh tâm tư muốn biến anh thành của riêng mình.