Chương 4

Sau khi ở cùng một thời gian, Mễ Suất từng trêu ghẹo hỏi Trịnh Tử Dương: “Tử Dương, công ty chúng ta nhiều mỹ nhân mỹ nam như vậy, có ai hợp mắt không? Nếu cậu không tiện ra mặt thì để anh đây giúp cậu nha.”

“Không có.”

Quả nhiên giống như trong tưởng tượng của Mễ Suất.

“Tử Dương nè, anh biết cậu bây giờ coi sự nghiệp quan trọng hơn việc tìm bạn gái, thế nhưng là một người đàn ông đẹp trai giàu có làm sao lại không có bóng hồng nào bên cạnh? Đêm dài không thấy cô đơn sao?”

Mễ Suất dựa người vào ghế sô pha, hai chân tréo nguẩy, cười giễu cợt.

“Em không cô đơn. Buổi tối em đều có rất nhiều gấu bông ngủ cùng.”

Nghĩ đến những chú gấu bông dễ thương với nhiều hình dạng khác nhau trên giường của Trịnh Tử Dương mà Mễ Suất đen cả mặt. Trong công ty, các nhân viên nữ thành lập một nhóm có tên là “Hậu Cung Nam Thần” dành riêng cho Trịnh Tử Dương.

Nhóm này phần lớn thời gian rảnh rỗi sẽ kể chuyện phiếm trong công ty, nhưng liên quan nhiều nhất chính là Trịnh Tử Dương. Chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng bàn. Vì tình hình này, lâu ngày dài tháng bản chất thật của Trịnh ảnh đế cũng bại lộ.

Khi các cô phát hiện Trịnh Tử Dương không chỉ dễ thương mà còn là siêu dễ thương thì tất cả bọn họ đều biến thành những tín đồ. Các loại đồ chơi xinh xắn, phụ kiện nhỏ, búp bê, thú nhồi bông tới tấp xuất hiện, thậm chí có người còn đưa một đứa trẻ cho Trịnh Tử Dương để anh ôm ấp, cưng nựng.

Tất cả quà tặng nhỏ nhỏ, đáng yêu đều được Trịnh Tử Dương nhận với ánh mắt tỏa sáng như sao trời và một nụ cười nhẹ. Riêng đứa bé, anh cẩn thận chạm vào bàn tay nhỏ, lại chạm vào, rồi lại chạm tiếp, cuối cùng vô cùng tiếc nuối mà đưa bé về với mẹ.

“Đồ chơi làm sao mà so sánh được với người? Anh nói này Tử Dương, từ nhỏ cậu chưa từng thích cô bé nào sao?”

Mễ Suất có chút hoài nghi Trịnh Tử Dương là sinh vật ngoài hành tinh. Trịnh Tử Dương không nói gì. Khi Mễ Suất cho là Trịnh ảnh đế đang cố gắng suy nghĩ về ý nghĩa của việc yêu thích, đồng thời hắn còn chuẩn bị sẵn sàng để chia sẻ kinh nghiệm thì bất chợt Trịnh Tử Dương mở miệng:



“Em có thích một người, nhưng không phải là một cô gái.”

“Khϊếp!”

Mễ Suất té nhào xuống đất, hắn cảm thấy cả người mình đều không ổn.

Tiểu tử này không nói thì thôi, mỗi lần nói là một lần làm hắn kinh động!

Ngọn lửa bát quát đã bùng cháy khiến hắn nảy ra cảm xúc muốn trêu chọc. Hắn nhìn ngó xung quanh, sau đó chạy đi khóa cửa phòng làm việc, sau đó chạy nhanh về ngồi bên cạnh Trịnh Tử Dương.

“Anh còn tưởng tiểu tử cậu không thích dính khói bụi trần gian, không nghĩ tới lại có một bí mật to lớn đến thế. Mau lên, mau nói anh nghe nào!”

Trịnh Tử Dương quay đầu, nhìn vẻ mặt khao khát được biết rõ mọi chuyện của Mễ Suất mà cong cong khóe miệng: “Không thể kể.”

Mối tình đầu của Trịnh Tử Dương là một bí mật, kỳ thực cũng không thể nói là bí mật, bởi vì chưa từng có ai nghiêm túc hỏi anh, cho nên sẽ không ai biết đến.

Giới showbiz thì nghĩ rằng làm gì mà Trịnh ảnh đế lại không có hồng nhan tri kỷ, anh ta chỉ là đang giữ bí mật mà thôi, còn những người thân quen với anh ấy thì cho rằng anh ấy không có thời gian để yêu đương. Cho nên, Mễ đại ca vô tình hỏi bậy hỏi bạ lại hỏi ra được chân tướng khó lường ~(≧▽≦)/~.

Không sai, Trịnh Tử Dương hơi bị mặt than, về mặt tình cảm cũng là một người chậm chạp. Dù đã xuất đạo nhiều năm nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ tin đồn tình cảm với nam nữ nghệ sĩ nào.

Nói dễ nghe là giữ thân trong sạch, nói khó nghe thì chính là tính tình lạnh nhạt, thậm chí có một tờ báo lá cải còn ác ý cho rằng Trịnh ảnh đế có bệnh khó nói.

Ngay sau đó tòa soạn lá cải đó đã bị cộng đồng “Hướng Dương” chửi cho lên bờ xuống ruộng đến mức phải đóng cửa. Tuy nhiên, trên thực tế Trịnh Tử Dương đều không để ý, mặc kệ ai nói gì nói đều không quan tâm. Thế nhưng, rõ ràng Trịnh ảnh đế của chúng ta thật sự có yêu thích một người, hoặc có thể là vẫn luôn yêu thích một người.