Chương 13

Nội tâm của Trịnh Tử Dương gào thét nhưng bên ngoài vẻ mặt anh chỉ hiện ra một cái nhíu mày. Theo lý thuyết, nếu anh rút tay ra thì đứa bé sẽ tỉnh dậy ngay. Sau đó, anh sẽ hỏi đường rồi phủi mông chia tay, mỗi người đi về một hướng trở về với mẹ của mình. Anh quyết định sẽ làm như vậy. Giọng anh thật nhỏ, nghe như tiếng muỗi kêu: "Dậy đi!"

Nhưng đứa bé không phản ứng gì. Anh lắc nhẹ cánh tay mình, nhưng không có ý rút ra. À, bạn thấy đấy, không phải tôi không đánh thức cậu ấy (cô ấy) mà vì thiên thần nhỏ ngủ quá ngon và ôm tôi quá chặt thôi.

Lại nói về sức mạnh của đứa trẻ bảy tuổi, chắc chắn sẽ cách xa đứa trẻ ba tuổi. Đừng nói là cậu nhóc ba tuổi ôm tay anh, dù ôm mạnh hơn thì anh vẫn có thể thoát ra được. Đây chắc chắn không phải vấn đề thể lực mà chính là vấn đề ý chí!

Bởi vì không thoát ra được nên Trịnh Tử Dương càng thêm thoải mái mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngủ say của đứa bé. Chế độ ngốc của anh bật lên, đôi mắt lần thứ hai mở ra thì đã tỏa sáng lấp lánh.

Thiên thần nhỏ thật xinh đẹp khi chìm vào giấc ngủ, đôi mi run run như chiếc quạt nhỏ xòe ra, Trịnh Tử Dương đưa tay trái ra cẩn thận sờ sờ lông mi của đứa bé. Lúc này lông mi như bàn chải nhỏ quét qua ngón tay của anh làm anh cảm thấy ngưa ngứa. Khuôn mặt đứa bé trắng nõn, mềm mại như quả trứng mới bóc vỏ. Trịnh Tử Dương không nhịn được sờ sờ, mềm mềm trơn trơn, còn trơn bóng hơn cả khi anh thoa kem dưỡng da của em bé. Khuôn mặt nhỏ sạch sẽ, gần như thế nhưng lại không thấy lỗ chân lông.

Trịnh Tử Dương nhớ lại những đứa bé trong quảng cáo kem dưỡng da dành cho em bé. Chà… thiên thần nhỏ còn đẹp hơn, đáng yêu hơn, hồn hơn nhiên hơn, tỏa sáng hơn, tốt bụng hơn (bạn biết lý do rồi đấy), giọng nói cũng êm tai hơn… nhất là da dẻ còn trơn láng hơn!

Nhưng anh cũng âm thầm mừng vì thiên thần nhỏ không đi quay quảng cáo. Thiên thần nhỏ xinh đẹp thế này làm sao có thể để mọi người nhìn thấy được? Phải làm sao cho thiên thần xấu đi đây? Trịnh Tử Dương không nhận ra đây chính là lần đầu tiên anh có ham muốn sở hữu với một người.

Trịnh Tử Dương ngồi thẳng người để đứa bé dựa vào anh dễ hơn. Ở khoảng cách gần, anh có thể ngửi được mùi sữa đặc trưng của những em bé. Thái độ thả lòng không phòng bị của đứa bé làm Trịnh Tử Dương vô cùng hài lòng.

Anh không có nhiều biểu cảm, và những đứa trẻ cùng tuổi vẫn đang trong giai đoạn đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Anh ấy trông ổn, nhưng khuôn mặt lại quá mức nghiêm túc, lúc nào cũng lạnh lùng khiến người khác cảm thấy xa cách. Huống hồ Trịnh Tử Dương học giỏi, gia cảnh coi như không tệ, lại là lớp trưởng, bạn học đối với anh luôn mang vẻ mặt kiêng dè, cho nên anh không có nhiều bạn thân.