Chương 12

Mỗi ngày, sáng tối đều uống một hộp sữa đã trở thành thói quen của Trịnh Tử Dương. Nhưng sáng nay, vì mẹ ngủ quên, anh bị cha kéo ra khỏi nhà mà chưa kịp uống sữa. Hiện tại, hộp sữa vẫn nằm yên trong hàng ngũ vòng tròn đồ ăn vặt bảo vệ các bạn. Sau cả buổi sáng, lượng sữa dự trữ trong cơ thể Trịnh Tử Dương đã tuột xuống mức báo động đỏ.

Hai mắt Trịnh Tử Dương tỏa sáng nhìn chằm chằm vào bình sữa bò. Anh nuốt nước miếng, nhưng bụng lại phát ra âm thanh “Ọt ọt ~~~" Trịnh Tử Dương gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng. Ngay sau đó đã thấy đứa bé giơ ly sữa lên trước mặt anh.

“Anh, cho anh uống này."

Trịnh Tử Dương cảm động muốn khóc, này, này, đây thật sự là thiên thần mà!

Bình sữa càng ngày càng đến gần, mùi sữa thơm nồng lan ra, các bụng Trịnh Tử Dương kêu gào vui vẻ khi nhận ra hương vị quen thuộc. Không thể để cái dạ dày làm mình mất mặt, Trịnh Tử Dương nghiêm túc lên tiếng cảm ơn rồi nâng ly uống một ngụm lớn. Ah… đây chính là mùi của mẹ.



Chất sữa thơm ngon và ấm ấm chậm rãi chảy vào dạ dày. Cả người Trịnh Tử Dương đều bị dòng sữa ấm nóng bao bọc, thật hạnh phúc. Tuy rằng anh rất thích sữa bò nhưng anh vẫn lo sợ nếu mình uống quá nhiều thì thiên thần nhỏ sẽ không còn gì để uống. Còn lại hơn nửa thì anh trả lại cho đứa bé. Đứa trẻ cười híp mắt nhận lấy, sau đó uống sạch sẽ, rồi dùng tay quẹt vòng sữa quanh miệng rồi ợ lên một tiếng.

Sau đó, vì cái bụng của Trịnh Tử Dương còn chưa no nên lại tiếp tục phát ra tiếng động. Ngay sau đó, đứa bé nhét vào tay anh một cái bánh đậubởi vì cái bụng còn đang nhỏ giọng kháng nghị, lại bị tiểu hài nhi hướng về trong tay nhét vào một đậu nành, còn chống nạnh làm vẻ mặt hung dữ mà dọa anh: "Nhất định phải ăn hết. Để thừa sẽ trở thành đứa bé hư. Mà đứa bé hư sẽ bị bà ngoại Sói bắt đi và ăn thịt đó!"

Chờ đến khi Trịnh Tử Dương ăn hết bánh đậu thì đứa bé ngồi bên cạnh đã ngủ thϊếp đi. Cái đầu rủ xuống, gật lên gật xuống. Trịnh Tử Dương đang định giúp thì đột nhiên thân thể đứa bé ngã dựa vào người anh, còn thuận tiện ôm lấy cánh tay anh như một con gấu túi ôm lấy thân cây lại còn dụi dụi cái đầu vào. Sau vài lần dụi dụi, đứa bé điều chỉnh tư thế thoải mái, chép chép miệng rồi hài lòng mà ngủ mất.

Đứa trẻ thì ngủ ngon lành, còn lòng dạ của Trịnh Tử Dương thì không bình tĩnh nổi. Em không được ngủ nha, em còn phải đưa bữa trưa cho cha em nữa. Cha em sẽ đói bụng đó!

Em ơi, anh còn phải đến vườn hoa oải hương, các bạn còn ngồi trong vòng tròn đồ vặt chờ anh quay lại. Nếu anh không quay lại, họ sẽ chửi mắng và nguyền rủa anh mất!