Chương 1: Gian Tình

Trời vừa rạng sáng, đêm qua lại mưa, gió từ cửa sổ mang theo mùi lá cây khiến người ta muốn ngủ thêm một lát.

Đáng tiếc, chuông điện thoại di động vừa vang lên, ý thức liền chậm rãi dạt vào bờ, mí mắt miễn cưỡng mở ra, cho dù lại nhắm lại thì người cũng đã tỉnh.

Phương Sở Sở đã từng đặc biệt yêu thích ngủ nướng.

Trước gương, cô gái vuốt mái tóc xoăn ngắn, nhuộm màu cam vàng giống với màu lông sư tử, đang xõa xuống, trên ngón tay còn dính một ít sáp vuốt tóc đang vuốt từng ngọn một .

Hạ Huân từng dạy cô cách tạo kiểu, nhưng dường như cô học không đúng, loay hoay một lúc, nhưng không làm được đẹp giống như vậy.

Cô kiên quyết từ bỏ, đội một chiếc mũ đen che gần hết mắt, chỉ để lộ đôi hoa tai nhỏ ở hai bên, bước ra khỏi phòng, nói chào buổi sáng với dì.

“Mấy giờ con đi” Dì hỏi

Cháo thơm, quẩy cũng thơm, đúng kiểu bữa sáng Quảng Đông.

“Tám giờ ạ.” Phương Sở Sở ngồi xuống, đem thìa cháo đút vào trong miệng, đầu lưỡi lập tức bị bỏng vì nóng.

“Từ từ đã! Ôi, sao không ngồi thêm lát nữa? Sớm muộn gì ta cũng bỏ theo dõi Huân Huân, cậu ấy càng nổi tiếng, con lại càng bận rộn!”

Cô dùng tay trái vuốt điện thoại, Hạ Huân tăng tới 1,5 triệu người hâm mộ sáng nay, mất một lượt theo dõi của dì cũng không làm nhiệt độ của cậu ấy giảm trong mùa hè này.

“Con có muốn mang một chút điểm tâm cho cậu ấy không?”

Ngoài miệng dì nói là ghét bỏ, nhưng trong lòng vẫn nhớ Hạ Huân, dù sao cậu ấy và Phương Sở Sở cũng có một tình bạn được tích lũy sau 10 năm cãi vã.

“Cậu ấy đang giảm cân, mặc kệ cậu ấy.”

“Giảm cân cái gì! Huân Huân gầy quá!”

“Ống kính sẽ thêm mười cân thịt.’’

Phương Sở Sở ăn no, hôn lên má dì, xoay người nhặt ván trượt của mình lên.

Dì vừa thấy ván trượt liền ghét bỏ, trách mắng: “Con bao nhiêu tuổi rồi? Trông chẳng giống con gái chút nào! ’’

Cô gái nào lại có sẹo như cô, tất cả là do cái ván trượt này!

Phương Sở Sở lập tức lao ra khỏi cửa, trước khi đóng cửa liền hét lên: “Nói với chú rằng con sẽ gọi cho chú ấy sau, tạm biệt! ”

Ông chú ôm bụng đi ra, vẫn còn ngái ngủ hỏi: “Sở Sở đi rồi à? ”

Dì ừ một tiếng, càng nghĩ càng bực mình, nhịn không được mắng người:

“Đều tại ông! Ông đem Sở Sở nuôi thành cái bộ dạng gì? Con bé không lấy được chồng thì ông định giải thích với chị gái thế nào đây?”

Phương Sở Sở đeo tai nghe, nghe chú mình oán giận vừa rồi giúp cô chặn lại mấy đao, đã đến tiểu khu nơi Hạ Huân ở.

“Con đến nơi rồi, cúp điện thoại trước đây”

Sau khi quét dấu vân tay của mình trên khóa cửa, Phương Sở Sở vào nhà, đi đến phòng bếp giúp Hạ Huân chuẩn bị đồ uống protein, may mắn thay, cô không phải ngôi sao, uống thứ này mỗi sáng đúng là cực hình.

Tiếng mở cửa truyền ra từ phía sau.

Trương Mộc uể oải bước tới, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, bên trong không mặc nội y, cặp ngực đầy đặn lộ ra bên ngoài, đầu nhũ hoa gợi cảm nhô ra.

Trương Mộc tối qua đã ngủ trong phòng của Hạ Huân, Phương Sở Sở vừa thấy liền đoán được chuyện gì xảy ra trong phòng.

Hai gò má liền đỏ bừng như máu, cô chạy tới giúp Trương Mộ thắt chặt dây llưng.

“Mộc tỷ chị tha em đi, chị làm bộ cũng tốt, có thể gạt em không? Em một chút cũng không muốn tham dự vào gian tình của chị.”

Trương Mộc chớp đôi mắt phượng xinh đẹp, cười nói: “Có gì phải ngại? Ba người chúng ta chưa từng có bí mật gì đúng không?”

Phương Sở Sở muốn khóc.

Có thể đừng tin tưởng cô nhiều như vậy được không? Có phải chỉ mỗi cô nghĩ rằng đây là một vụ bê bối lớn?

Phương Sở Sở không thích bí mật, cô cũng không thích lo lắng mỗi ngày, tưởng tượng hậu quả bi thảm nếu bị phóng viên vạch trần.

Cô có nên ngưỡng mộ sự chuyên nghiệp của họ không, sau khi ra khỏi cánh cửa này, sẽ vẫn như thường lệ, tập trung vào công việc không chút sai sót, cô tự hỏi bản thân mình làm không được.

Theo Trương Mộ, mối quan hệ của họ chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý, và đó là phương diện để làm cho nghề nghiệp của họ trở nên hoàn hảo hơn mà không liên quan đến bất kỳ cảm xúc nào.

Cái này… Cái quái gì thế này?

Trương Mộc chọc vào khuôn mặt đỏ bừng của Phương Sở Sở, khuôn mặt mang vẻ quyến rũ, không có một chút dáng vẻ của nữ vương khí thế ngày ngày chỉ điểm giang sơn.

“Sở Sở nhà ta ngây thơ như vậy, vẫn là xử nữ đi? Chịu đựng không khó chịu sao?”

“Không khó chịu!”

Nhìn mấy người vừa về nhà liền động dục mới khó chịu.

“Lần sau chị đưa em một cây gậy mát xa. Du͙© vọиɠ căn bản không đáng sợ, buổi tối em mơ tưởng đến ai? Nam hay nữ? Có phải hay không thích Huân Huân?”

“Mộc tỷ, em cầu xin chị đừng nói nữa…”