Lần đầu tiên , Tiêu Chiến rơi nước mắt vì một người .
Chưa bao giờ Tiêu Chiến thấy có một người lặng lẽ quan tâm mình, vì mình cố gắng đến bạt mạng, thậm chí coi trọng mình hơn cả sinh mệnh của người đó .
Tiêu Chiến nghĩ thầm, trên thế giới này, vẫn có người đối xử tốt với mình như thế , cậu ta ngốc à, hà cớ gì phải làm thế , cậu ấy càng như vậy, Tiêu Chiến càng thấy như mình mắc nợ Vương Nhất Bác . Tiêu Chiến không muốn mắc nợ bất kì một ai cả .
"Xin lỗi, tôi không yêu cậu."
Tiêu Chiến lẩm bẩm. Tình yêu thì không thể ép buộc , quan trọng vẫn là cảm giác . Tiêu Chiến coi Vương Nhất Bác như một người em của mình , giống như anh Vỹ, nhưng tình bạn vẫn là tình bạn, tình yêu vẫn là tình yêu.
Anh không muốn sai thêm một lần nữa , không yêu mà cứ cố quá giống như anh và Xài Tiểu Cách, chỉ mang thêm bi kịch mà thôi.
Hơn nữa , đây lại là bí mật của Vương Nhất Bác , là anh sai, anh sai khi đã quá tò mò . Tiêu Chiến vội vã nhặt lại mấy tấm ảnh vội kẹp vào quyển nhật kí rồi xếp gọn lại lên bàn .
Chuyện đêm qua , và chuyện cuốn nhật kí , Tiêu Chiến sẽ không bao giờ nhắc lại , sống để bụng, chết mang theo .
Vương Nhất Bác khẽ động , nheo nheo mắt . Cậu không thấy Tiêu Chiến đâu nữa . Có lẽ Tiêu Chiến cũng không muốn nhìn thấy mặt cậu sau đêm kinh hoàng vừa xảy ra , hoặc về nhà giải quyết mọi chuyện với Tiêu Sở .
Ga giường đã được thay mới , gọn gàng phẳng phiu, những thứ dơ bẩn Tiêu Chiến đã cho vào máy giặt giặt sạch.Vương Nhất Bác vào phòng tắm , dội nước lạnh thật mạnh, muốn dội sạch chính con người dơ bẩn của mình. Vương Nhất Bác , từ trước đến giờ vẫn nhơ nhớp, bẩn thỉu , đáng thương như vậy sao ?
Vừa tắm xong , Vương Nhất Bác lau lau tóc bước ra phòng khách , suýt ngã ngửa khi thấy Tiêu Chiến cùng Uông Trác Thành đang ăn sáng với nhau. Tiêu Chiến còn mặc trên người quần áo của cậu nữa . Nhưng có lẽ vì hôm qua cậu đã xé rách quần áo của anh , nên điều này là bất đắc dĩ thôi, điều đó càng làm Vương Nhất Bác thấy bản thân mình tệ cỡ nào .
- Nhất Bác , lại đây ăn sáng đi ! Qua có anh Chiến mà cậu không gọi tớ gì cả! - Uông Trác Thành vui vẻ
- Cậu ngủ như chết đấy ! Bày đặt gọi tớ gọi tớ!
Vương Nhất Bác ái ngại ngồi xuống bàn ăn , vì ngồi đối diện Tiêu Chiến nên cậu ngại ngùng cúi gằm xuống . Tiêu Chiến biết có lẽ cậu không dám đối diện với anh , mới chủ động vui vẻ gắp thức ăn cho cậu:
- Ăn đi Nhất Bác! Cứ đần người ra thế !
- À Vâng...
Vương Nhất Bác lại cắm cúi ăn lấy ăn để , trông đến là đáng thương. Mọi người ăn xong thì vội vội vàng vàng ôm bát đi rửa. Vương Nhất Bác cứ bần thần như vậy, đến nỗi làm rơi vỡ bát cũng vội lấy tay quơ quơ vào thùng rác, mảnh bát ghim vào đầu ngón tay chảy rất nhiều máu.
Nghe thấy tiếng bát vỡ , Uông Trác Thành cùng Tiêu Chiến vội vàng chạy vào bếp .
- Này Vương Nhất Bác cậu bị điên à? Đầu óc để đâu đấy?
Uông Trác Thành cũng vội chạy đi lấy bông băng gạc đưa cho Tiêu Chiến , làu bàu:
- Nhất Bác cậu lại làm sao à?
- Không! Tớ không sao!
Vương Nhất Bác đang định rụt tay lại thì Tiêu Chiến nắm chạy lấy cổ tay cậu, nghiêm túc:
- Để yên nào! Lúc nào cũng không biết tự chăm sóc bản thân mình!
Tiêu Chiến vẫn vậy, vẫn tỉ mẩn giúp cậu sát trùng vết thương, rồi dán băng cá nhân thật gọn gàng.
Tiêu Chiến khẽ ghé vào tai cậu, thì thầm :
- Nếu là chuyện hôm qua thì đừng có nghĩ làm gì ! Tôi quên rồi ! Bình thường lại đi, tôi giúp cậu vì coi cậu là em trai mình, không cần thấy có lỗi! Đừng nghĩ linh tinh!
Từng câu từng chữ khiến Vương Nhất Bác như muốn vỡ tan . Dù sao Tiêu Chiến đã nói như vậy, cậu cũng không có quyền suy nghĩ nhiều nữa .
Vương Nhất Bác khẽ gật đầu :
-Tôi biết rồi!
- Mặc quần áo đàng hoàng đi, đưa tôi đến công ty.
- Không về nhà sao?
- Không! Về nhà là cãi nhau với Tiêu Sở ! Chị ấy vẫn bên Tiểu Cách. Tôi không muốn đôi co với chị ấy cũng không muốn gặp Xài Tiểu Cách .
Vương Nhất Bác nhanh nhẹn vào phòng thay quần áo, rồi cùng Tiêu Chiến đến công ty .
Vương Nhất Bác chăm chú lái xe , chợt nhớ ra điều gì đó, lại quay sang hỏi Tiêu Chiến :
- Thực ra, tôi có nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người rồi... nhưng dù sao anh với cô ấy cũng rất thân , anh thật sự không muốn nhìn mặt cô ấy nữa sao ?
Tiêu Chiến nhếch môi cười , gương mặt vừa lạnh lùng lại có chút khinh bỉ:
- Tôi rất ghét bị lừa dối. Đừng lấy lí do yêu để nguỵ biện cho những toan tính của cô ấy . Từ lúc cô ấy làm vậy, cô ấy đã không phải là điều tôi bận tâm nữa rồi.
-Là tôi nhiều chuyện rồi !
Vương Nhất Bác im lặng lái xe , không hỏi thêm gì nữa .
Tiêu Chiến đến công ty, Vương Nhất Bác lặng lẽ đứng ở hành lang đợi anh vào phòng quản lý Triệu.
Triệu Ngọc vừa thấy Tiêu Chiến đã vô cùng mừng rỡ :
- Tôi gọi cậu mãi mà không được, thật may cậu đã đến !
Tiêu Chiến ung dung thưởng thức ly trà nóng , nở nụ cười nhàn nhạt :
- Chuyện tối qua chắc tôi không phải nói nữa .
- Ừm. Tiêu Sở cô ấy đã bưng bít hết truyền thông rồi. Cậu quyết định thế nào? Cậu còn phim với Xài Tiểu Cách đấy .
- Triệu Ngọc tôi muốn nói mối quan hệ đó chỉ là pr cho phim , phim cũng sắp đóng máy rồi, diễn thì vẫn diễn được thôi, chỉ là tôi với cô ta ngoài đời sẽ không có gì nữa cả. Tuy nhiên , tôi muốn cô thu xếp ...
- Thu xếp gì?
- Tôi cần rumor có bạn gái mới, cô lo đi! Và không chỉ là rumor đâu! Cô hiểu chứ?
- Tiêu Chiến anh nghĩ gì vậy? Anh như vậy sẽ bị mọi người chỉ trích , mọi người còn chưa biết chuyện anh và Xài Tiểu Cách đâu .
- Cô chỉ cần nghe lời tôi nói thôi!
- Được!