Chương 33

Vương Nhất Bác cố nhắm chặt mắt , vì không biết phải đối diện với Tiêu Chiến thế nào, cậu sợ, đây cũng là lần cuối cậu được gần bên anh thế này.

Anh không yêu Xài Tiểu Cách thì sao chứ ? Cậu xứng đáng với anh sao ? Cô ta nói đúng . Fan ship couple trên mạng là một chuyện , còn nếu chuyện cậu yêu anh lọt ra ngoài lại là một chuyện khác . Nếu yêu cậu, cuộc sống của anh chỉ thêm chỉ trích , đau khổ , sóng gió thôi . Vương Nhất Bác đã tự nhủ với bản thân cần biết giữ khoảng cách rất nhiều lần rồi, vậy mà chuyện đêm qua vẫn xảy ra .

Vương Nhất Bác ghê tởm chính bản thân mình, là một thằng khốn trong cơn khát tình đã vấy bẩn người mình yêu nhất , thương nhất , trong khi người ấy nói chỉ coi như giúp cậu thoả mãn , như ban phát sự thương hại cậu , rồi coi như chưa có chuyện gì xảy ra .

Tiêu Chiến thực sự mệt hết hơi rồi, muốn nghỉ ngơi một chút, mà điện thoại Tiêu Sở vẫn réo gọi liên tục :

- Chiến Chiến em có về không ? Em bỏ đi giữa buổi tiệc cùng Vương Nhất Bác từ tối qua đến giờ , còn chưa về nhà cho chị một câu trả lời sao ?

- Chị , em đã nói với chị là em về sau mà !

- Em xem em làm như thế có đáng mặt đàn ông con trai không? Nếu tối qua chị không lo liệu, thì hôm nay trên mặt báo chình ình là tin tức về con bé rồi. Nếu em là nó em sẽ thế nào khi cầu hôn bạn trai sau đó bạn trai bỏ về giữa dàn khách mời như thế ? Nó tốt xấu thế nào , em cũng không được làm con bé mất mặt như vậy. Chiến à trước giờ em luôn đối xử với những người thân xung quanh em rất dịu dàng, nhưng bây giờ em khiến chị quá thất vọng rồi .

- Chị để em yên ! Nếu chị là chị gái em còn không hiểu em nữa thì em cũng không biết nói sao !

Tiêu Chiến tức giận ném điện thoại một cái , không may làm đồ đạc trên bàn rơi tứ tung. Khẽ quay lại nhìn Vương Nhất Bác , cậu ấy còn đang ngủ , mới nhận ra từ nãy đến giờ mình hơi to tiếng , rón rén xuống giường để dọn lại đống đồ vừa rơi cùng chiếc điện thoại đã vỡ tan nát màn hình .

Vừa vội vàng nhặt đống đồ lên , thì trong một quyển sổ cũ nhàu nát vương vãi ra mấy tấm ảnh. Điều làm Tiêu Chiến ngạc nhiên hơn nữa , đó chính là ảnh của mình .

Có những tấm đã cũ, là những tấm ảnh lúc mới bước chân vào showbiz, lúc đó có rất ít fan , nhưng Vương Nhất Bác lại có những tấm ảnh này , cả chữ kí của anh nữa. Có những tấm mới đây, đều là những tấm ảnh fan chụp Tiêu Chiến nhưng có cả Vương Nhất Bác bên cạnh, và tấm hình Tiêu Chiến ôm cậu ở giải đua thành phố được ép phẳng phiu, đằng sau còn có một nét vẽ nguệch ngoạc hình trái tim có đấu chấm phía đuôi nữa .

Tiêu Chiến vốn dĩ không muốn tò mò những thứ riêng tư của người khác , nhưng thực sự lần này lại muốn biết , trong quyển sổ đó viết gì . Tiêu Chiến tự nhủ , trong đó toàn là ảnh của anh, anh xem một chút thì đã sao , nhỡ đâu liên quan đến anh thì sao ?

Và rồi Tiêu Chiến hồi hộp lật từng trang , từng trang giấy cũ kĩ .

Ngày 14 tháng 2 năm 2010

Năm nay mình mới 12 tuổi , có lẽ mình vẫn còn quá nhỏ để hiểu tình yêu mà các sơ nói là như thế nào . Chỉ biết rằng lần đầu có người đối xử tốt với mình như thế . Lần đầu có người giúp mình nhặt con búp bê của mẹ lên , lần đầu có người đứng lên bảo vệ mình, lần đầu tiên, vào ngày mưa tầm tã đó, có người muốn che ô cho mình, băng bó vết thương cho mình.

Ngày 15 tháng 2 năm 2010

Cuối cùng Sơ cũng nói cho mình biết ca ca đó tên Tiêu Chiến , là nhị thiếu gia của tập đoàn Tiêu thị . Mình không hiểu sao hơn ngày nay, đầu mình chỉ toàn là hình ảnh của anh ấy ...

....

Ngày 1 tháng 2 năm 2014

Lâu lắm rồi mình mới gặp lại anh ấy , những năm qua chị Tiêu Sở vẫn thường xuyên ghé , nhưng anh ấy thì không. Tin tức về tập đoàn họ Tiêu cũng không nhiều , dạo này anh ấy phong thái chững chạc và trưởng thành lên rất nhiều , gương mặt vẫn thật là đẹp trai...

Mình nghe mấy anh chị lớn hơn nói, Tiêu gia rất rộng lớn , muốn vào được Tiêu gia, chỉ có cách một là làm vệ sĩ , hai là làm giúp việc.

Sau lần gặp lại anh ấy năm 16 tuổi, mình nghĩ trái tim của mình đã bán đứng lại mình rồi , mình có lẽ biết yêu là gì rồi !

...

Ngày 5 tháng 8 năm 2014

Vào đúng ngày sinh nhật của mình. Cũng là ngày đầu tiên mình phải bắt đầu cuộc sống cô độc của riêng mình . Buổi sáng đi học , buổi chiều và buổi tối cật lực đi làm thêm để kiếm tiền thuê nhà và tiền học phí. Cô chủ nhà rất tốt, cho mình nợ 6 tháng đầu tiên . Lúc đó mình thật sự rất muốn khóc. Vì chơi vơi một mình giữa cuộc đời này , giữa thành phố này, nhưng nghĩ đến anh ấy , mình muốn bản thân phải thật sự nỗ lực hơn nữa .

....

Ngày 30/4 /2015

Mọi việc đã đi vào quỹ đạo . Mình thuê nhà được ổn định , cố gắng học tập và làm thêm ở võ đường . Ngoài những gì học lén được của sư phụ dạy mọi người, mình còn cố gắng rèn luyện rất nhiều. Từ lúc nhìn thấy anh vệ sĩ của anh Chiến được đứng gần anh ấy, được ôm gọn anh ấy trong lòng, mình đã hạ quyết tâm, sẽ trở thành người bảo vệ cho anh ấy...

...

1/6/2015

Mình gặp Uông Trác Thành cũng đã được 2 tháng . Cậu ấy cũng là trẻ mồ côi giống mình. Bọn mình hợp nhau và quyết định thuê chung nhà cùng nhau học tập và làm việc . Cậu ấy nói sẽ là nhà của mình .

...

24/9/2016

Anh Chiến xuất đạo , nhìn anh ấy trên truyền hình thật soái quá , vậy là từ nay mình được thấy anh ấy nhiều hơn rồi .

...

5/10/2016

Lúc này đã 3h sáng rồi. Vừa làm về đọc được tin anh ấy bị hắc mà xót xa , anh ấy mới debut thôi mà, anh ấy rất tốt , đáng được yêu thương. Thôi không viết nữa, mình lại đi bảo vệ anh ấy đây, mình chỉ giỏi cãi nhau trên mạng thôi .

....

24/12/2016

Mình rất mệt. Mình rất mệt . Mình muốn khóc , muốn gục ngã , nhưng bản thân mình đến một người phía sau còn không có , làm sao dám ngã ? Vết thương trên người mình vẫn còn đang chảy máu , nhưng mình còn chưa có gì trong tay, còn chưa được gặp anh ấy nữa. Vương Nhất Bác cố lên !

....

10/8 /2017

Mình đỗ Đại học thể dục thể thao Bắc Kinh rồi ! Uông Trác Thành cũng đỗ Đại học Công nghệ thông tin rồi. Mặc dù như vậy, áp lực lên cuộc sống của bọn mình càng nhiều hơn , nhưng mình sẽ không bỏ cuộc đâu!

Vương Nhất Bác hôm nay cũng cố lên !

...

5/10/2017

Hôm nay có show sinh nhật của anh ấy . Thật sự rất muốn đi gặp anh ấy , nhưng còn dở dang quá nhiều công việc và tập luyện . Vương Nhất Bác cố lên , đây chưa phải là lúc để gặp anh ấy , ngày tháng còn dài , cố gắng lên.

....

21/1/2018

Giải đua đầu tiên mình tham gia . Thật sự mình đã rất trông chờ vào nó. Nhưng nó không diễn ra theo ý mình . Ngày hôm ấy A Thành đi làm , trên khán đài tuyệt nhiên ai cũng có người cổ vũ , người có nhiều fan, người bét nhất cũng có người thân . Mình thì không có ai cả . Sau đó xe mình bị hỏng, nó trật bánh làm mình bật ra , ngã chổng vó , haha , nhìn mắc cười lắm ý ! Mình mãi mới khống chế và dong nó vào bên lề để những người khác được an toàn . Mình không hiểu sao lúc đó đau và bất lực lắm , mình trốn trong mũ bảo hiểm sụt sịt mãi .

...

9/5 /2019

Trác Thành giỏi lắm, mới là sinh viên mà việc làm ổn áp rồi, còn được trọng dụng nữa , cậu ấy rất cố gắng. Còn mình thì vay mượn khắp nơi, cuối cùng cũng có tiệm motor của riêng mình rồi . Bây giờ cố gắng học với cày tiền trả nợ thôi. Mình còn có thêm huy chương vàng giải đua của trường, của thành phố. Vương Nhất Bác cũng không tệ nha. Mình sẽ cố gắng hơn nữa , để đuổi kịp anh ấy ...

...

4/3/2020

Cuộc sống của bọn mình tốt hơn rồi. Mình đã nghe tin anh ấy sẽ tuyển vệ sĩ thân cận, nên dạo này mình toàn tập đến gần sáng. Mệt đứt hơi mà cứ nghĩ đến ngày cạnh anh ấy không còn xa , mình lại thêm nhiều động lực.

....

20/3/2020

Mình và A Thành đến Tiêu gia. Tiêu gia thật sự rất rộng lớn . Hôm nay mình còn tưởng bị đánh thừa sống thiếu chết chứ , nhưng vì chỉ có người cuối cùng được chọn , mình đã cố hết sức rồi .

Lúc anh ấy xuất hiện muốn đỡ mình lên , còn nói không cần tiêm độc cho mình và A Thành, thật là tuyệt .

Anh Chiến , cuối cùng cũng đường đường chính chính ở bên cạnh anh rồi .

22/3/2020

Ngày đầu tiên đi làm cùng anh Chiến , còn được gặp một anh vệ sĩ rất tốt, anh ấy tên Vỹ . Hướng dẫn mình rất nhiệt tình .

24/3/2020

Hôm nay diễn viên đóng thế của anh ấy nghỉ , vì sợ anh ấy đóng những cảnh nguy hiểm bị thương nên mình đã nhận đóng thay.

Mình không ngờ gia đình anh ấy cũng phức tạp vậy, lúc anh ấy bỏ đi tức tối mình rất sợ anh ấy bị làm sao , không còn cách nào khác đành tự đâm vào lề đường để thu hút sự chú ý của anh ấy . Xin lỗi quý phi mô tô nhé . Nhưng sau đó được anh ấy đưa đi bệnh viện, tận tình chăm sóc mình, giống như cách ngày xưa anh ấy ân cần lần đầu gặp mình, khiến trái tim mình rất ấm áp . Tối đó A Thành còn đạp mình sang để được ngủ với anh . Mình run quá , đến lúc anh nằm gọn trong lòng mình vẫn ngỡ là mơ. Mình không kìm được , hôn lên trán anh một cái ...

Tiêu Chiến chợt nhớ lại ngày hôm ấy. Phải rồi, Vương Nhất Bác là vận động viên đua xe chuyên nghiệp, sao có thể dễ dàng bị tai nạn như vậy được. Thì ra ban ngày đóng thế đến xây xẩm mặt mày, buổi tối bị tai nạn đến hỏng cả chiếc xe yêu quý, chân tay mặt mũi bầm dập cũng chỉ vì không muốn anh bị thương .

26/3/2020

Không được đi làm rất nhớ anh ấy , nhưng anh ấy nói sẽ đến thăm mình .

Nhưng mình chờ anh ấy suốt một đêm , anh ấy cũng không đến . Chắc anh ấy bận , hay phải quay khuya rồi. Thương anh ấy quá , nhưng không dám hỏi anh ấy hay anh Vỹ sợ họ lại nghĩ, mình cứ an phận được nghỉ thôi!

Tiêu Chiến bần thần hết cả người, ngày hôm đó , anh vì ham vui đi với Tiểu Cách, đã quên mất sẽ đến thăm cậu, vậy mà không ngờ , tên nhóc này, đợi anh cả đêm .

....

2/4/2020

Hôm nay chỉ biết là một ngày rất hạnh phúc, vì đi chơi với anh ấy , về lại Bách Hương, cùng chơi với lũ trẻ như một gia đình. Ước gì..

Anh Vỹ gọi cho mình nói thấy chị Tiểu Cách hôn anh ấy, nói rằng họ thật đẹp đôi. Mình như chết đứng vậy, trái tim mình như bị bóp nát thành hàng trăm mảnh, đau đến nỗi nghẹt thở , mình biết sớm muộn gì điều ấy cũng đến , mình phải chấp nhận ... nhưng mình sợ ... Mình thì làm sao xứng với anh ấy được , trong khi Tiểu Cách vừa xinh đẹp vừa nổi tiếng đến thế !

Tiêu Chiến cứ lật từng trang, từng trang giấy từ đầu nhàu nát đến những dòng mực mới ngay những ngày gần đây .

Vương Nhất Bác có thói quen ghi lại cuộc sống của mình vào nhật kí sao.

Mà đâu đâu trong này cũng ngập tràn hình bóng anh.

Vương Nhất Bác sao cậu ta lại ngốc đến nỗi vậy chứ ? Ngày xưa anh chỉ tiện tay giúp đỡ tên nhóc đó , nếu không đọc lại trang nhật kia này anh sẽ chẳng để tâm nhớ nổi. Vậy mà bao năm qua Vương Nhất Bác nỗ lực , khổ sở đến mức nào chỉ mong được gần cận bảo vệ anh, ngốc nghếch đến nỗi sẵn sàng bị tai nạn bầm dập để bảo vệ anh, ngốc nghếch ôm tâm tư với anh hơn 10 năm , đau lòng chứng kiến anh thân mật với Tiểu Cách , cái gì cũng chỉ giữ một mình, nước mắt, nỗi đau, tình yêu, những vết chai sạn , nếu như hôm nay anh không vô tình thấy được , cậu ấy định mang theo suốt đời sao. ?