Chương 7

Nghe được lời nói có phần không rõ ý tứ, tôi vội đứng thẳng dậy, xoay người lại, tay vô thức kéo chiếc váy xuống. Không quên lườm anh ta vài đường.

Seojun nhìn khuôn mặt tôi trông vô cùng khó coi, chợt nhớ lại chuyện tối qua, cảm thấy vô cùng day dứt.

_ Ừm..về chuyện tối qua, dù gì cũng xin lỗi, tôi là không biết.. nên thái độ mới lỗ mãn như vậy..

Trong lòng tôi đúng thật là có chút tức giận, không kìm được mà nói.

_ Có phải anh nghĩ tôi dơ bẩn, là loại cho tiền là có thể ngủ chung đúng chứ..?

_..

_ Lúc đó tôi thực sự vô vọng, đường nào cũng sẽ chết, nên bằng mọi cách tôi cũng đều phải đánh đổi..chỉ không ngờ lại gặp tên lừa đảo như anh!!

Seojun vội bật cười, nghĩ nghĩ suy suy không biết ai mới lừa ai, ai mới là người có tội đây.

_Thay đồ khác rồi bắt đầu công việc của cô đi.

Giọng anh thay đổi ngay lập tức, khuôn mặt thoáng chốc chẳng còn ý cười. Hắn bỏ ra khỏi nhà bếp, tiếp tục với công việc bỏ dở của mình. Tôi biết than biết phận, mình mắc nợ người ta, tốt nhất muốn có đường sống thì phải biết nghe lời. Nghĩ đi nghĩ lại cuộc đời tôi ra nông nỗi này, một phần đều do tên họ Kang đó, nếu ông ta không siết tôi đến cùng, thì tôi cũng dâu phải dính đến tiền án tiền sự, lúc này chỉ cầu mong duy nhất vào anh ta, nếu Seojun thành công trong việc tóm gọn tổ chức đó, lòng tôi cũng sẽ tanh thản phssnf nào về những hành động của mình…

Tầm khoảng mấy tiếng sau, tôi thấy anh ta bỏ ra ngoài, trên người vẫn mặc âu phục, có lẽ là tới sở cảnh sát. Tôi nhanh chóng làm quen với căn nhà, vội lau dọn sạch sẽ tầng một rồi tiến lên tầng hai. Căn phòng đầu tiên hình như là phòng làm việc của hắn, ấn tượng đầu tiên đó chính là gọn gang. Tên này quả thực rất sạch sẽ, lại ngăn nắp vô cùng, căn phòng còn thoang thoảng hương thơm nhẹ, quả thực vô cùng lý tưởng để làm việc. Tôi vội dọn sạch sàn nhà, sau đó mới lau tới đồ đạc trên bàn và kệ sách. Tên này đúng là một tên khô khan, cả dãy tủ sách chỉ đều là sách về luật, cuốn nào cũng dày hơn mấy trăm trang, quả thật khiế tôi ngao ngán. Tôi di chuyển qua bàn làm việc của anh ta, thấy giấy tờ có chút nhăn nhúm, liền không ngại mà để nó phẳng phiu lại, vô tình nhìn thấy một khung ảnh trước mắt. Là gia đình, hình như bố, mẹ, anh trai và hắn. Bởi tôi thấy trong ảnh này, anh ta còn khá trẻ, trông cũng đáng iu đấy, nhưng khuôn mặt thì vẫn vậy lúc nào cũng cau có. Đôi mắt tôi lia tới người đàn bà đứng cạnh anh ta, mà vẫn giữ được nét xuân, Seojun quả thực chiếm trọn được gen từ mẹ rồi. Nhanh chóng đặt chúng vào đúng vị trí, tôi vội đóng cửa kĩ càng, tiếp tục công việc lau dọn của mình.

Ngó qua ngó lại mới thấy, căn nhà to như này, nhưng chỉ có duy nhất hai phòng, vậy nếu tôi ở lại đây, thì biết ngủ ở đâu giờ? Tôi có xem nhiều phim, mấy gã cảnh sát như này, thường bí hiểm lắm biết đâu đây chỉ là đánh lừa thị giác, có khi hắn chỉ cần bấm vào đâu đó, có cả bể bơi ở dưới hầm hiện lên ấy chứ, huống chi là cái phòng ngủ cho tôi.

Từ lúc sáng ra khỏi phòng, thì bây giờ tôi mới dám quay trở lại, nệm ga cũng đã được thay mới mà có khi anh ta cũng đã vứt cái cũ đi rồi. Nghĩ tới thôi mà tôi đã thấy ngại một phen. Sau này sống chung nhà sẽ khó lắm đây…

Tới chiều tối Seojun mới chịu về, trên tay vẫn là tập hồ sơ điều tra về vụ án của tôi. Cả ngày ở nhà hôm nay tôi đã quen sạch từng ngóc ngách, nên quyêt định tối nay sẽ bắt tay vào nấu ăn luôn. Thấy bên ngoài có tiếng động, dù gì giờ than phận tôi cũng là giúp viếc, anh ta đương nhiên là chủ của tôi, vẫn là nên ra chào hỏi đàng hoàng.

_Ờm..chào anh, tôi đang nấu cơm rồi, anh lên thay đồ rồi xuống..

Anh ta không nói gì liền bỏ mặc tôi đứng đấy mà lên lầu. Tôi thật sự không biết phải nói chuyện cũng như xưng hô với hắn ra sao, đã cố trông thật tự nhiên nhưng chỉ cần nhìn thấy ánh mắt ấy là những chữ trong miệng tôi liền không cánh mà bay đi mất.

Sau khi dọn dẹp xong bát đũa Seojun gọi tôi ra ngoài để nói chuyện

_ Kang Seokchul bỏ chốn rồi!!!

_ Các anh đã tìm đến quán bar sao???

_Ừm, có lẽ ông ta đã biết việc cô bị giam giữ, nên mau chóng trốn thoát trước khi cảnh sát tìm tới.

Anh nói tiếp

_Tôi đã nhờ bên hang không, kiểm soát chặt chẽ tránh việc ông ta bỏ trốn.

_ À… lúc chiều tôi qua nhà cũ để lấy quần áo cũng như vật dụng cá nhân, mới biết ông ta cử đồng bọn đến nhà tôi lục soát..

_Chắc có lẽ sợ cô để lại manh mối gì dính dáng tới bọn chúng, vì không thể xuất cảnh, nên bọn chúng sẽ chỉ ở yên đây thôi, cô nên cẩn thận ở yên cạnh tôi không khéo ông ta lại động thủ!!