Chương 6

Anh ta vừa nghe, tay thoăn thoắt viết trên tờ khai báo

_Thật ra tôi chỉ là người đi kiểm tra những người phụ nữ bị họ đưa đi, chứ không hề đứng đầu hay chỉ huy bọn buôn người…

Việc này cũng là bất đắc dĩ chứ tôi không hề có chủ đích muốn làm những chuyện phạm pháp này!

Tôi vội thanh minh cho bản than, chỉ mong có thể giảm tội hết mức.

-Vậy tại sao lại trực tiếp đi giao dịch??

_ Là tôi bị ép, thường ngày là người khác.

Thấy hắn không nói gì mà chỉ viết chăm chú, lâu lâu lại gật đầu, tôi bèn hắng giọng.

_Tôi không phải là người đứng đầu..làm chuyện này cũng là do bị ép..nên anh sẽ không đưa tôi đến đội điều tra chứ?

_Tất nhiên rồi, vì tôi ở đội điều tra.

Gương mặt tôi không giấu nổi sự bất ngờ, nếu biết trước tên này là ở đội điều tra, tôi có chết cũng không có gan mà lừa hắn lên giường.

_Dù có như thế nào thì cô cũng đã làm, nghĩa là có tội, nhưng mà không trực tiếp chỉ đạo mà là bị đe dọa thì tội không quá nặng, nếu như thông tin của cô góp công trong việc bắt gọn được tổ chức đó thì tôi sẽ mở lời nói giúp, không đến nỗi phải ngồi tù, cùng lắm là nộp phạt và cấm túc ở độ tuổi của cô.

_ Tôi sẽ dốc hết sức giúp anh phá vụ này, chỉ là..tôi không thể ở lại đây cho đến khi nào bắt được tên họ Kang kia được không..á chỉ cần khi nào tìm được chỗ ở an toàn.. tôi sẽ đi ngay! Hiện tại tôi không thể quay về chỗ ở cũ, cũng không thể sống mãi trong buồng giam cảnh sát….

Seojun dường như có chút cân nhắc, ánh mắt dõi thẳng đến hướng tôi, vội nhớ đến hoàn cảnh của tôi cộng với sự việc tối qua, hiện tại chỉ có tôi mới giúp anh nắm bắt được vụ án này, anh lưỡng lự một chút rồi cũng gật đầu.

_Như ban đầu cô đã nói, cô cho tôi thông tin lời khai, tôi cho cô chỗ ở!Tạm thời cứ như vậy đi đã, lợi dụng có cô ở đây, Kang SeokChul sớm muộn cũng sẽ ra mặt!

_Anh yên tâm, với lại tôi từng có kinh nghiệm trong việc dọn dẹp, cứ coi như anh thuê tôi về làm việc trong nhà, tôi sẽ không lấy lương, coi như trả nợ anh.

Seojun thấy mặt tôi hớn hở khi đưa ra lời đề nghị, không kiềm lòng được mà nở nụ cười, chỉ cảm thấy đứa trẻ này rất đáng thương, càng thôi thúc sự tò mò của anh về vụ việc lần này.

Anh ta cuối cùng cũng chịu tháo hẳn còng tay ra khỏi tay tôi, một phần là vì tin tưởng hơn, phần còn lại để thuận tiện cho việc lau dọn.

Nhà anh ta thật sự rất lớn, can nhà rộng như này nhưng chỉ có độc một phòng ngủ, gam màu của căn nhà đều mang một màu trầm, hoặc rõ hơn là màu u tối, chẳng lẽ cảnh sát nào cũng vậy? Nếu tôi không biết Kim Seojun là cảnh sát thì khi vào căn nhà này, tôi đã nghĩ mình vớ được một tên tài phiệt trẻ rồi, đúng là tiếc thật! Dọn dẹp cả căn này cũng không phải dễ, nhất là khi có những giấy tờ quan trọng, những người làm về luật pháp nghe nói thường rất khắt khe, không khéo tôi làm phật ý anh ta, liền có thể một cước ném tôi vào tù. Đột nhiên sống lưng lành lạnh, tôi lại bắt đầu len lỏi mấy suy nghĩ không mấy tích cực, rồi khi khó chịu với tôi, liền có thể tự mình xử lý tôi. Anh ta thật đáng sợ…

Nói chuyện cũng đã gần trưa, anh ta nói sẽ gọi đồ ăn đến, còn bắt đầu từ ngày mai tôi phải làm việc ngay. Trước khi ăn, hắn còn dặn sau đó tiếp tục lấy lời khai. Tên này quả thực yêu nghề quá rồi, không để cho tôi nghỉ ngơi chút nào, đúng là cái tên cảnh sát khô khan!!!

Đò ăn thừa cùng giấy vứt lăn lộn trên bàn, tôi tự giác đứng dậy dọn dẹp, lúc cúi xuống để vứt hộp vào thùng rác, vô tình dể lộ những thứ không nên. Vì đồ đạc tôi không có, nên chiếc váy hôm qua tôi vẫn phải mặc trên người. Lại vì sơ suất mà không để ý, quay đúng hướng về phía anh ta, Kim Seojun đang uống nước cũng phải dừng lại. Khuôn mặt bất giác đỏ lên đôi chút, không ngờ hành động của chính mình. Seojun vội len tiếng.

_Đi đứng cho cẩn thận, cô là cố tình hay không biết bản thân mình mặc gì vậy??