Chương 15

Kim Seojun mạnh bạo cởi sạch đồ tôi ra, tay anh nhanh chóng cũng thoát y cho mình. Thấy người dưới thân không còn phản kháng nữa, khóe mắt từ bao giờ đã nặng trĩu. Anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên mí mắt tôi, dần dần là sống mũi, sau đó lại quay về với đôi môi sưng tấy kia.

Mở mắt ra đã thấy thân hình anh lõa thể, tôi sợ hãi mà buông lời van xin.

Lời nói nhỏ nhẹ của cô như không lọt vào lỗ tai anh. Seojun từng tiếng thở hắt mạnh mẽ, phía dưới cũng khó chịu không kém, nhưng nổi giận dường nào lấn át tất cả, khẽ vuốt ve sống lưng cô. Môi trên như áp đảo từng tiếng kêu của cô, tay lại không chịu yên mà lần mò khắp nơi, . Ôm người con gái mình yêu trong lòng, bàn tay anh siết chặt như sợ ai sẽ đem cô đi mất.

Cảm thấy mắt mình có chút chói, tôi vội trở mình nhưng chẳng thể, một lúc sau mới có thể tỉnh táo hoàn toàn. Đến lúc này mới thật sự nhớ lại toàn bộ sự việc đêm qua, mọi chuyện thật sự đã đi quá xa rồi, tôi thật sự chẳng thể kiểm soát nổi, và thực sự cũng không thể hiểu được anh.

Thấy người bên cạnh mắt vẫn nhắm, muốn nhích ra cũng chẳng thể, bèn xoay lưng lại phía anh. Soeojun có lẽ thấy tôi cử động nên đã tỉnh luucs nào, lại thấy đôi lưng trần của tôi hướng về phía anh, tay siết chặt đôi chút, kéo tôi sâu vào lòng.

_ Tại sao anh lại làm thế với tôi??

Seojun mắt đã nhắm nghiền từ lúc nào, nhưng miệng vẫn tră lời tôi, âm điệu nhẹ tênh khó mà có thể nắm bắt cảm xúc.

_ Tôi không biết..nhưng tôi có cảm xúc với em.

_ Là những người anh thường hay tìm đến quán bar để giải tỏa đúng chứ?

_ không..tôi còn chwua từng gần gũi với người con gái nào.

_...

_ Cảm xúc khi ở với em khác hoàn toàn với những gì tôi suy nghĩ, vừa nhìn thấy em liền có thể dễ dàng đồng ý với lời đề nghị của em, lại có một cảm giác muốn che chở cũng như bảo vệ khi thấy em yếu đuối..từng cái cử chỉ quan tâm của em đều là lần đầu tôi có được..rồi khi thấy em không còn ương bướng nữa mà Ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi lại càng muốn giữ em bên mình, rồi khi thấy em cũng dung những lời lẽ quan tâm đó với người khác, thật sự làm tôi vô cùng khó chịu…

_ Em thực sự chính là ngoại lệ của tôi, chưa bao giờ tôi nghĩ mình có thể dẫn tội phạm tình nghi về chính ngôi nhà của mình, ăn sáng cùng một người con gái, còn ngủ chung một giường..em là đang phá vỡ hết mọi quy tắc tôi đặt ra, dần dần tự mình phá bỏ rào cản giữa tôi và em khiến tôi lúc nào cũng phải mất kiểm soát…

_ làm ơn…đừng nói nữa.

Trong lòng có một mớ hỗn độn cần được giải quyết, tôi thực sự không hiểu những lời anh nói. Đó có phải là thật lòng..?

Rằng tại sao tôi lại thấy một Kim Seojun cô độc tới vậy? Cuộc sống này, thứ gì tôi cũng đã trải qua, chúng không còn đáng tin như trước, muốn sống an ổn, chỉ có cách lừa lọc, chà đạp lên nhau mà sống…..Nhưng khi gặp anh, tôi lại được bao bọc, được sống đúng với cái lứa tuổi hồn nhiwwn này, anh mang lại cho tôi sự an toàn mà không cần phải lo nghĩ về cuộc sống này nữa.. Tôi yêu cái cách anh nhẹ nhàng với tôi, yêu cái cách anh bảo vệ tôi, yêu cái cách anh lo lắng cho tôi.. Chứ không phải như bây giờ.

Tại sao anh lại nói ra hết lòng mình với tôi, tôi lại có một cảm giác lo sợ tới vậy. Từng hành động tối qua anh in hằn vào tâm trí tôi, chúng hoàn toàn khác hẳn với một Kim seojun thường ngày mà tôi thấy. Anh như này khiến tôi cảm thấy sợ, sợ rằng anh sẽ coi tôi như những người phụ nữ ở quán bar… Là anh thật lòng hay chỉ là thương hại.. hay chỉ là mình tôi thực tâm thực tình với anh..?

_ Làm ơn buông tôi ra.

Seojun thở dài một đường, sau đó buông tay mình ra, lại thấy tôi nhanh chóng bỏ ra khỏi phòng. Nah trở mình, một tay day day thái dương, nghĩ nghĩ suy suy một hồi rồi cũng đành thôi..

Trăn trở mãi cũng chẳng thể vào giấc, thấy cũng đã quá giờ trưa, anh bèn bật dậy, nhanh chóng tắm rửa rồi sau đó xuống dưới nhà. Cô vẫn đứng đó chuẩn bị đồ ăn cho awnh, mặc nhiên trên mặt lại không có chút thần sắc nào. Ngồi xuống bàn ăn, lại thấy cô đi ra ngoài, Seojun lên tiếng.

_đã muộn giờ trưa lắm rồi còn không ăn sao?

_Tôi còn mệt, không muốn ăn lắt ăn cũng được.

Rõ ràng là muốn né tránh. Seojun mệt mỏi dung bữa, tại sao lại thống khổ thế này..

Dường như cả ngày hôm nay, cô đều lảng tránh anh, bất cứ lí do nào cũng có thể đều lôi ra dung, từ chối mọi sự quan tâm đến từ anh. Seojun cảm thấy vô cùng bức bối, anh cũng có giới hạn của bản thân và thật sự đang rất nhún nhường cô.