Chương 13

Seojun cảm thấy bên mình có chút ngẫu nhiê, tôi phản xạ dụi với anh như thế này chỉ vì một gã nhãi bên ngoài, gây cháy nổ trong lòng đã có một nhóm nhỏ.

_Được, nếu cô không sợ thì đi đi!

Giọng nói của anh có làm tôi chùn bước một chút, tôi làm trái lời như thế này liệu có đúng không? Nhưng nhớ lại lời nói cũng như thái độ ngang ngược của anh, lại làm tôi khó chịu vô cung. Tôi phản ứng mạnh như thế này cũng là vì không muốn bị ai điều khiển khác, là tôi sợ. Hai năm qua, tôi như con rooid của Kang Seokchul, bị ông ta bắt ép cũng như đe dọa tới cuộc sống. Cho nên bây giờ thấy anh như vậy, trong lòng mong muốn vùng lên, thực chất chỉ muốn bảo vệ bản than mình. Tôi chỉ không hiểu, Kim Seojun tại sao lại ngăn cản tôi nhiều như vậy?

Tôi nhanh chân bỏ ra ngoài, không ngủ yên với người ở trong. Kim Seojun đã thấy tôi cứng đầu không nghe, lại ngỗ ngược bỏ đi, một chút khod chịu tang cường sử dụng. Anh ngay từ đầu đã không thích cái tên Han MinHyun, một chút cũng không thích. Biết cô như vậy, lại càng muốn dạy lại, nên mới ngang ngược mà bắt cô theo mình đủ điều kiện. Seojun biết rõ, cuộc sống của cô trước giờ ra sao, kỳ lạ rằng, anh chỉ muốn được bảo vệ chỉ muốn được che chắn cũng như bồi đắp những gì đáng lẽ ra một đứa trẻ mới tròn 20 như cô phải có…Anh muốn là người kéo cô ra khỏi vũng bùn, muốn là người chỉ đường cho cô hay cùng cô đi chung quãng đường của anh. Vậy nên mới muốn tự mình dạy dỗ cô lại, mới đầu còn không nghe, nhưng rồi lại thấy một mặt phiền phức, biết nỗi sợ hãi của cô, Seojun lại càng ngẫu hứng, muốn dâng cô vào quy củ của riêng mình. Ông trẻ này tại sao phải cố gắng gồng mình mạnh mẽ, tỏ ra không sợ hãi mà làm những công vẹc đó? Nhưng anh không biết rằng, cái việc làm cô tim ảnh lại là sức ép mà anh mang lại, tang dần cô mất bình tĩnh mà chống anh. Kim Seojun giờ muốn nổi đóa lên, nếu không kiềm chế them chút nữa, liền có thể mời cô vào phòng khóa chặt cửa mà giảng dạy.

Tôi biết địa chỉ nhà của MinHyun, ấn tiếng chuông cửa không chờ được thêm vào ngay đạp cửa của mình, kết quả là cửa căn hộ cậu ta vẫn chưa khóa…

Tôi lao vào liền thấy MinHyun nằm bất động dưới sàn, trên tay vẫn cầm điện thoại riêng. Tôi là người của Kang Seokchul nên biết anh ta sát thủ không hỗ trợ mắt, việc nhìn thấy MinHyun giống như vậy, khiến tôi lo sợ..

Hãy đi lại gần, cậu ta thật sự nóng đến tay, tôi thỏa mãn cả người lên ghế sofa gần đó ngồi. Sau khi hạ nhiệt MinHyun cuối cùng cũng chịu đựng tỉnh lại.

_Cậu thật sự làm tôi lo lắng đấy, cửa nhà không khóa vào lại cậu nằm dưới sàn, tôi còn tưởng tượng Kang Seokchul đã..

Cậu ta không nói gì, chỉ mím môi cười nhẹ.

_Tôi đã nấu cháo, nhớ phải ăn hết, giờ tôi phải về rồi!

Từ đầu tới giờ trong đầu tôi chỉ nghĩ tới Seojun, tôi đã lớn tiếng cãi lại anh. Nghĩ lại thì Seojun cấm tôi cũng là vì lo lắng cho tôi, nếu đây là việc ông ta bày ra thật, thì đúng là tôi đã mắc bẫy, hơn cả có thể chết ngay dưới tay Kang Seokchul… trong lòng tôi bỗng có chút áy náy.

_Đừng về vội, chị ở lại them một chút, tôi vẫn còn mệt…

MinHyun biết, việc lôi lí do sức khỏe ra để níu kéo cô là không đúng, nhưng ngoài việc đó ra, cậu không thể ngăn cô trở về bên Kim Seojun..

Cậu ta nói vậy lại khiến tôi động lòng mà muốn ở lại…dù gì sau cuộc cãi vã kia, tôi chưa muốn đối diện với Seojun vội.

Ở lại chỗ MinHyun tới tận xế chiều, thấy đã gần ăn tối, tôi không nghĩ thời gian lại trôi nahnh tới vậy, vội nhanh chóng ra về..

Bước vào cửa lại thấy mọi thứ tối om, tôi vội bật đèn, ngó nghiêng một hồi lại không thấy anh đâu, cứ nghĩ Seojun đã ra ngoài. Cũng đúng, là tôi thì cũng không muốn đối diện với anh ngay lúc này, cả người tôi có chút khó chịu vì cả chiều tất bật chăm sóc cho MinHyun, liền không kiêng dè mà thẳng lên phòng Seojun lấy đồ đi tắm.

Vào đến cửa phòng tôi mới thấy có chút ánh đèn cam từ phía xa, sau đó liền nhìn thấy than ảnh một người đàn ông đang ngồi thư thái trên chiếc ghế của riêng mình, hai chân cứ thế gác vào nhau, đôi tay lắc nhẹ ly rượu trên tay mình. Kim Seojun cứ thế bỏ tôi ra khỏi tròng mắt, mặc nhiên coi tôi là vô hình. Tôi vội liếc đến những mảnh chai trên bàn, hắn sao lại uống nhiều tới vậy..

Cảm nhận có một luồng sinh khí ghim lên trên người, không chịu được, tôi liền quay lưng bỏ ra ngoài, tự biết rằng lúc này không nên động vào anh ta..

_Cuối cùng cô cũng chịu về rồi à?

Kim Seojun nãy giờ mới chịu lên tiếng, thành công khiến tôi xoay lưng lại đối diện với anh.

Từ lúc cô đi tới giờ, anh chỉ ngồi trong phòng lại cao hứng muốn uống rượu, rồi không hiểu sao uống mãi cũng chẳng thể say mà hình bóng ai đó cũng không thể gạt ra..Ai biết được Kim Seojun ở một mình đã suy diễn ra những chuyện động trời gì. Con người khi say, thật chẳng bao giờ hiểu nổi họ nghĩ gì…Sự việc chỉ đơn giản như vậy, cô và Han MinHyun không có gì hơn, nhưng ai biết được suy nghĩ của anh ta là gì, và cũng không ai biết được, suy nghĩ đó đã đi xa đến đâu? Kim Seojun là mù quáng tin vào thứ vô nghĩa đó…