Nửa giờ sau, Tả Tư xuất hiện ở nhà. Năm nay anh ta đã bốn mươi lăm tuổi nhưng thoạt nhìn như ba mươi lăm, dáng người trung bình, làn da bởi vì gần đây ngày ngày ra biển phơi nắng nên rất đen. Anh ta mặc một thân âu phục sẫm màu, bởi vì một tuần ba lần tập thể hình nên có cơ thể cường tráng, không hói đầu, không bụng bia, vẫn phong độ nhẹ nhàng như cũ, mị lực của người đàn ông thành thục đập vào mắt người nhìn, cho dù đã kết hôn cũng là một trong những viên kim cương quý trong mắt đông đảo mỹ nữ Hương Giang.
Anh ta vốn là người Sơn Đông, lập nghiệp bằng cửa hàng điện gia dụng nhỏ, vì có thời cơ tốt, thiên thời địa lợi nhân hòa nên không đến mười năm đã trở thành nhà bán lẻ điện gia dụng lừng lẫy nổi danh trong nước, sau đó thông qua kế hoạch tận dụng nhân tài của Hồng Kông mà di cư đến Hồng Kông.
Trong tay Chung Bút cầm một cây bút máy, đi tới đi lui, cũng không nhìn thẳng vào mắt anh ta. Bút máy bốp một tiếng rơi trên bàn thủy tinh, cô mất hứng thú, lúc này mới rút đơn ly hôn trong túi ra: "Ký tên đi." Tả Học thấy bầu không khí không ổn, lập tức ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, nhanh chóng chạy về phòng mình.
Tả Tư nhìn thoáng qua, sắc mặt không có bất kỳ sự biến hóa nào: "Sa Sa, chuyện này không vui đâu. Em muốn gì anh cũng có thể cho em." Anh ta vẫn coi cô như là một món đồ chơi!
Chung Bút nhảy dựng lên, chỉ vào mũi anh ta và nói: "Tôi không nói đùa! Tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa, Tôi muốn ly hôn với anh. Tôi không cần bất kỳ tiền cấp dưỡng nào, một phân tiền cũng không cần, tôi muốn mang Tả Học đi, hy vọng anh đồng ý."
"Ly hôn?" Tả Tư giống như nghe được chuyện hoang đường, cười rộ lên: "Sa Sa, em biết anh sẽ không ly hôn." Ánh mắt của anh ta trở nên lạnh lùng, giọng nói chắc như đinh đóng cột.
Chung Bút giống như bị người giẫm trúng chân đau, vừa thẹn vừa giận, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không được gọi tôi là Sa Sa, xin gọi tôi là Chung Bút, cám ơn." Tả Tư quan sát sắc mặt của cô, cuối cùng quyết định thuận theo cô cố tình gây sự, gật đầu: "Được rồi, Chung Bút, em muốn anh trở về chính là để nói chuyện này?"
Chung Bút thô lỗ nói: "Đúng!" Cô đưa bút máy cho anh: "Mau ký tên đi." Vẻ mặt cô không hề có chút kiên nhẫn nào.
Tả Tư cười rộ lên, chậm rãi nói: "Trâu không uống nước đầu nguồn? Ly hôn cũng phải hai bên tình nguyện mới được." Anh ta đẩy cô ra, ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân, mở tivi lên: "Hôm nay có tin tức gì mới không?"
Chung Bút cực kỳ tức giận, vì sao anh ta lại không đồng ý? Dù gì cô cũng không cần tiền của anh ta! Từ trong két sắt, cô lấy ra một phong bì, ném tới trước mặt anh ta: "Anh tự xem đi." Là ảnh thân mật của Tả Tư và các loại phụ nữ. Cô hừ một tiếng: "Tổng cộng có hai mươi ba người, tôi có quyền đề xuất ly hôn." Cộng thêm hôm nay, là hai mươi bốn người.
Tả Tư nhìn đến say sưa: "Góc chụp không tốt, ánh sáng lại tối, không ngờ em lại phái thám tử tư điều tra anh, anh nên vui hay nên lo đây?"
Loại thái độ không quan tâm này của anh ta khiến Chung Bút vô cùng tức giận, cô dùng sức đánh anh ta một cái, ảnh chụp nhất thời rải rác đầy đất, nằm ngổn ngang ở nơi đó, lộ ra khuôn mặt của những cô gái khác nhau, đáng yêu, thanh thuần, yêu mị, cá tính... Hoặc đang hờn dỗi, hoặc đang cười đùa.
Cô nhướng mày, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi muốn ly hôn với anh, rốt cuộc anh có nghe thấy không?" Tả Tư gật đầu, nhướng mày đáp: "Có nghe. Nhưng vừa rồi anh cũng nói với em là anh sẽ không ly hôn, cho nên vấn đề này em không cần phải nhắc lại."
Chung Bút tức giận đến tay chân run rẩy, hung tợn nói: "Tôi sẽ đệ đơn lên tòa án."
Tả Tư thở dài, vỗ trán nói: "Chung Bút, em phải tự mình hiểu lấy mình, đừng đùa với lửa." Sự dung túng của anh ta là có giới hạn.
Chung Bút vốn định đi, nghe vậy bỗng dưng xoay người: "Chẳng lẽ ngay cả tự do ly hôn tôi cũng không có sao?"
Tả Tư đứng lên, nhìn xuống cô, vẻ mặt cao ngạo, gằn từng chữ: "Ở Hồng Kông em không có!" Giọng nói lạnh như băng, lướt qua lưng như rắn, khiến người ta không rét mà run.
Chung Bút dùng sức ném bút máy trong tay về phía anh ta, lớn tiếng mắng: "Anh là đồ khốn kiếp!"
Anh ta sờ vào đầu ngón tay, nước mực trong bút máy bắn tung tóe, một tay đen kịt, vì thế anh ta cực kỳ không vui, hừ lạnh nói: "Lần này anh xem như em đang giận dỗi phát cáu, nói không lựa lời, nên cũng không so đo với em." Nói xong, anh ta xoay người vào nhà vệ sinh.
Chung bút thất bại ngồi dưới đất. Lão đàn ông không biết xấu hổ này, dựa vào cái gì mà vênh mặt hất hàm sai khiến, nói như đúng tình hợp lý, muốn làm gì thì làm, ở bên ngoài yêu đương vụиɠ ŧяộʍ là anh ta chứ không phải cô.
Tả Tư đến rồi lại đi.