Chương 10.1: Tha thứ là một phẩm chất tốt của đế vương (1)

Mẹ con Chung Bút theo Trương Hòa đến một trung tâm mua sắm lớn ở Bắc Kinh. Vừa vào cửa đã có ánh đèn flash nhấp nháy, cô hoảng sợ, nghiêng đầu nhìn, thì ra là một ngôi sao ca nhạc nổi tiếng đeo kính râm như không có việc gì đi dạo ở các cửa hàng, đối với tình huống này hiển nhiên tập mãi thành thói quen. Cô thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì Tả Tư có nhiều scandal phong lưu, đội chó săn ở Hồng Kông có đôi khi sẽ trộm quay cô, cho nên cô mới cực kỳ nhạy cảm với ống kính.

Mang theo Tả Học đi tới cửa hàng quần áo trẻ em, Chung Bút thay cậu nhóc chọn áo khoác nhưng cậu không hài lòng: "Không được, con muốn bộ quần áo của Gấu Nhỏ, còn có phù hiệu, thắt lưng." Chung Bút ôn tồn giải thích với cậu: "Con học trường công lập bình thường, không thể quá chói mắt." Bắt chước mặc đồ không biết là quần áo của nước nào, đỏ đến mức như màu của hỷ phục, nào có trẻ con ăn mặc kỳ lạ cổ quái như vậy đi học, không sợ giáo viên đuổi ra khỏi phòng học sao? Cậu nhíu mày: "Trường học nào mà ngay cả mặc quần áo cũng phải quản? Con không đi." Có lẽ nào ngay cả ăn cái gì cũng quản hay không?

"Chuyện này không phải con muốn là được, con dám không đi thay đồ thử xem!" Chung Bút vừa chọn quần áo vừa uy hϊếp cậu nhóc.

Tả Học hừ nói: "Con không đi, chẳng lẽ mẹ có thể làm gì con sao? Trâu không uống nước đầu nguồn, lựa chọn trường học là quyền lợi của con." Những lời này là cậu nhóc học của Tả Tư, học xong áp dụng luôn, hành động này của hai người giống nhau như đúc.

Chung Bút tức giận, có một đứa con trai với chỉ số thông minh quá cao, cả ngày cưỡng từ đoạt lý, mọi chuyện đều đi ngược lại với cô, tuổi thọ đều đã ngắn thêm mười năm rồi. Cô trợn trắng mắt: "Vậy con muốn đi học ở đâu?" Đừng nói với cô rằng cậu nhóc không muốn đi học, cô sẽ lập tức cho nó ăn hạt dẻ rang.

Tả Học suy nghĩ một chút: "Con muốn về Hồng Kông học trường quốc tế, con muốn học tiếng Nhật." Quan trọng là Hồng Kông có Disneyland. Chung Bút thô lỗ từ chối: "Không được, con thành thật ở lại Bắc Kinh cho mẹ. Mẹ đã liên lạc với trường tốt cho con rồi, nếu con thi không tốt thì lên chùa làm hòa thượng cho mẹ, mỗi ngày đều phải ăn chay."

Trương Hòa ở bên cạnh nhịn không được mỉm cười, cuộc đối thoại giữa hai mẹ con này còn đặc sắc hơn cả tiểu phẩm.

Chung Bút vì muốn cậu nhóc cam tâm tình nguyện đi học, liền nói: "Yên tâm, mẹ sẽ đăng ký lớp tiếng Nhật cho con, hơn nữa hứa sẽ mỗi ngày đưa đón con đi học."

Tả Học thấy chuyện đã thành kết cục đã định, mở to mắt nhìn cô, tức giận bất bình, quyết định sử dụng đòn sát thủ: "Con sẽ gọi điện thoại tố cáo với Tả Tư!" Cậu đã sớm nghe người ta nói, trường học ở nơi này giáo dục học sinh rất nghiêm, tất cả đều là một đám mọt sách, ngoại trừ cuộc thi thì chính là làm bài, đều không có gì thú vị.

Chung Bút lạnh lùng nhìn cậu nhóc, âm trầm nói: "Xem là ba ngày mẹ không đánh con, con muốn leo lên đầu của mẹ ngồi rồi đúng không? Muốn tạo phản à!" Tả Học vừa chạy vừa nói: "Pháp luật Hồng Kông quy định không được tùy ý trừng phạt trẻ em." Ý thức pháp luật của cậu nhóc rất mạnh, mỗi khi Chung Bút mất khống chế, động một chút là cậu nói ra câu này. Chung Bút tức giận, nhe răng trợn mắt nói: "Con còn nói nữa, còn nói nữa... Là mẹ lấy gậy đánh con đấy!"

Trương Hòa vội ngăn giữa hai mẹ con bọn họ, ném quần áo cho Chung Bút: "Em đi trả tiền đi." Nhân viên bán hàng đã đến đứng ở một bên. Trương Hòa chỉ vào khu vui chơi dành cho trẻ em ở trong trung tâm thương mại, nói: "Về phần con, qua bên kia chơi đi." Dăm ba câu đã giải quyết đại chiến giữa hai mẹ con sắp bùng nổ, gọn gàng lưu loát.

Tả Học không dám chọc mẹ nữa, sợ mẹ thật sự đánh cậu nên đành phải thỏa hiệp. Chung Bút đuổi theo, nhét túi giấy vào trong ngực của cậu nhóc, thô lỗ nói: "Đồ của mình, tự lấy mà mang theo." Nói xong, cô kéo Trương Hòa đi đến khu nghỉ ngơi ở đối diện uống cà phê.

Tả Học ôm túi giấy lớn gần như cao bằng đầu đứng ở hành lang, lộ ra một đôi mắt to chuyển động không ngừng, giống như một con chó hoang bị người vứt bỏ, bộ dáng thật là đáng thương. Trương Hòa nhìn không nổi nữa, một tay xách lấy túi giấy, bảo cậu đi chơi đi. Tả Học giận dỗi không thèm để ý đến cô, hấp tấp chạy tới khu vui chơi dành cho trẻ em, còn ra vẻ thân sĩ, hỏi một cô bé ngồi trên xích đu: "Cậu ơi, cậu mấy tuổi rồi?"

Hai người lớn ở một bên nhìn mà bật cười. Chung Bút thở dài nói: "Tùy nó đi. Bây giờ em đã không quản được nó, tương lai không biết phải làm sao đây."

Trương Hòa trấn an cô: "Không sao, con cháu tự có phúc của con cháu."

Chung Bút gật đầu, nói đùa: "Ừ. Hừ, không tệ nha, đều biết dùng tục ngữ ha."

Trương Hòa uống một ngụm cà phê, "Kiến Bình bảo anh thay mặt cậu ta xin lỗi em." Sau buổi tối ngày hôm đó, hai người có nói chuyện điện thoại với nhau, Trương Hòa chủ động nói một ít chuyện về Chung Bút, Ngụy Kiến Bình thừa nhận mình quả thật có hiểu lầm với cô.

Chung Bút sửng sốt, bĩu môi nói: "Trên đời có người xin lỗi người khác như vậy sao? Không có thành ý." Tuy nói như thế nhưng nụ cười trên mặt lại nhịn không được nở ở trên môi. Ngụy Kiến Bình lạnh lùng, căm thù cô nhưng cô nhìn như không để ở trong lòng, thật ra trong lòng cô rất để ý. Trương Hòa thầm nói cũng phải, lập tức bấm điện thoại: "Cậu muốn xin lỗi thì tự mình nói với cô ấy." Chung Bút cầm lấy điện thoại di động: "Tôi là Chung Bút, cậu tới đây đi, có chuyện gì cứ nói trước mặt tôi." Đối phương luôn miệng nói được.

Cô cúi đầu khuấy cà phê, cười nói: "Ngụy Kiến Bình ngay cả tức giận với người khác cũng không biết, tính tình tốt như vậy, lại biết chăm sóc người khác, sao có thể ly hôn được chứ?" Trương Hòa lắc đầu: "Chuyện tình cảm, không nói rõ ràng được." Ngụy Kiến Bình đối với Tiểu Vi không thể nói là không tốt, nói cái gì nghe cái đó, bận rộn thế nào đi nữa cũng nhớ gọi điện thoại về nhà dặn dò cô ấy "Ngủ trưa đừng ngủ quá lâu, canh rong biển nhớ uống". Nhưng Tiểu Vi lại nói anh ta thiếu vị đàn ông, thật sự muốn ly hôn với anh ta. Anh ta cũng tốt tính, thật sự không quấn lấy Tiểu Vi, ly thì ly đi, còn nói: "Không giữ được cô ấy, là lỗi của tôi."

Trương Hòa quan sát cô: "Em không tức giận?" Trước kia tính tình của cô chưa chắc đã tốt như vậy, chịu nhục trước mặt mọi người, còn có thể xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, rất bình tĩnh.