Chương 9.2: Thiên tài không phải bẩm sinh (2)

Chung Bút phất tay ngăn cậu nhóc lại: "OK, mẹ hiểu, con chỉ là không muốn ăn cơm một mình, sau này mẹ sẽ mang con theo. Có điều, bây giờ..." Cô bưng đĩa thịt bò nướng than trước mặt của Tả Học đi, thay vào đó là một đĩa rong biển xanh biếc: "Con không thể ăn thịt nữa, cẩn thận cholesterol quá cao." Cô lại nhớ tới một việc: “Đúng rồi, con có thể không cần học thuộc {Đại học}, nhưng {Đề thi ba cấp độ} con mau chóng học hết cho mẹ, kỳ thi tuyển sinh tám chín phần mười sẽ thi.”

Tả Học nhỏ giọng nói thầm một câu "Mẹ thật độc ác", bất quá không dám để cho cô nghe thấy.

Tan ca Trương Hòa đến thăm bọn họ, thấy Tả Học ghé vào trên bàn giải phương trình, người nho nhỏ ngồi ở trên ghế, bắp chân còn với không tới đất. Chung Bút vùi đầu trên sô pha xem tiểu thuyết ngôn tình, cả người cuộn thành một đoàn, ánh mắt thiếu chút nữa chạm vào sách, ngay cả anh đi vào cũng không biết, vẫn là Tả Học gọi một tiếng "Chú Trương", cô mới phục hồi tinh thần lại.

“Đọc cái gì mà tập trung như vậy?” Anh tự rót cho mình một ly nước.

Chung Bút khép sách lại, tựa hồ vẫn còn dư vị: "Đọc một quyển sách thú vị." Trương Hòa thuận miệng hỏi: "Ồ, kể về cái gì?", cô duỗi lưng, chạy đi pha cà phê: "Khúc mắc tình cảm nam nữ, gặp nhau, ly biệt, gặp lại." Bất cứ câu chuyện nào cũng có thể khái quát bằng mấy chữ này, giống như phân tích sơ suất trong sách giáo khoa trung học, nghìn bài một điệu, nhưng cô vẫn làm không biết mệt. Cuộc sống không thú vị luôn phải tìm một số chuyện thú vị để làm.

Trương Hòa đi vào, suy nghĩ một chút, nói: "Em không cảm thấy phương thức giáo dục Tả Học có thể... Ừm, bình thường một chút sao?" Chung Bút sửng sốt một chút, mới hiểu được anh muốn nói gì: "Nói thật, em không phải chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng mà… Tuy rằng em không trông cậy con của em trở thành thiên tài, thế nhưng em cũng không hy vọng lãng phí tài năng của nó." Liếc anh một cái, cô lại nói: "Bản thân anh cũng là thiên tài, đối với chuyện này có ý kiến gì? Em nguyện nghe rõ tường tận."

Trương Hòa lập tức nói: "Anh không phải thiên tài, chỉ là đi học sớm, chăm chỉ học tập mà thôi." Hai mươi tuổi tốt nghiệp thạc sĩ cũng không tính là gì, Bắc Đại vừa bắt được một đống nhân tài có chỉ số thông minh cao, nhưng không có mấy người ở tuổi như anh đã trở thành một trong những "Nhân vật kỹ thuật số toàn cầu", trong đó đương nhiên có những nỗ lực gian khổ mà người khác không nhìn thấy. Không ai có thể thành công một cách ngẫu nhiên.

Chung Bút thò đầu nhìn Tả Học đang vùi đầu khổ học trong phòng khách: "Em dẫn con đi đo chỉ số thông minh, cao hơn người bình thường một chút, nhưng phần lớn là nhờ nỗ lực của nó. Em nghĩ bất cứ chuyện gì, nỗ lực đến cuối cùng sẽ trở thành thiên tài." Thiên tài không phải bẩm sinh, mà là chăm chỉ, đây là đạo lý mà ai cũng biết. Cô không muốn nói về đề tài này nữa, vuốt mái tóc đã tuột xuống, thuận miệng hỏi: "Hôm nay anh bận rộn những gì?"

Trương Hòa trả lời rất ngắn gọn: "Làm việc."

Chung Bút cười rộ lên, người này vẫn không hiểu hài hước như vậy, nghiêm trang đến mức khiến lòng cô ngứa ngáy khó nhịn, rục rịch. Cô nhịn không được muốn trêu chọc anh, cực độ khát vọng phá vỡ sự bình tĩnh tự kiềm chế dưới tảng băng của anh. Cô sáp đến, một tay ôm lấy thắt lưng anh, ngón trỏ tay phải vuốt ve qua lại giữa môi anh, một nhẹ một nặng bên tai anh thổi nhiệt, thì thào nhỏ nhẹ nói: "Công việc như thế nào... Hửm?" Âm cuối kéo dài, thanh âm, động tác, thần thái cực kỳ mị hoặc và khıêυ khí©h, khiến người ta nghe xong xương cốt mềm nhũn.

Ngay khi cô sắp ngậm lấy vành tai mềm mại của anh, Trương Hòa đẩy cô ra, sắc mặt đỏ bừng, tim đập nhanh, ánh mắt nhìn cô cực kỳ ẩn nhẫn, hiển nhiên cực lực khắc chế chính mình. Cửa không đóng, Tả Học còn ở bên ngoài, bọn họ không thể không phân biệt trường hợp. Anh mở miệng, thanh âm khàn khàn, hàm chứa du͙© vọиɠ: "Anh đã nói chuyện điện thoại với Tả Tư." Cả người Chung Bút lạnh lẽo, sắc mặt đột biến: "A, anh ta nói cái gì?"

“Anh ta không chịu ly hôn.”

Nhắc tới chuyện này liền phiền lòng. Cô vỗ trán nói: "Pháp luật Hồng Kông, ly hôn mặc dù có chút khó khăn nhưng đây cũng không phải vấn đề chủ yếu, em nắm giữ chứng cứ anh ta nɠɵạı ŧìиɧ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ. Quan trọng nhất là..." Cô liếc mắt ra ngoài cửa, giọng nói không tự chủ được nhỏ lại: "Tả Học."

Tả Tư không có khả năng buông tha quyền giám hộ con trai, cô cũng không có khả năng buông tha. Cô đã vứt bỏ anh một lần, sẽ không tái phạm sai lầm giống như vậy nữa.

Qua một hồi lâu, Trương Hòa mới lên tiếng: "Việc này từ từ sẽ đến. Em phải chuẩn bị sẵn sàng đánh lâu dài." Nếu Tả Tư cố ý không chịu thỏa hiệp, như vậy song phương chỉ có thể ra tòa, chỉ sợ sẽ là một cuộc chiến công phòng kiên cố kéo dài.

Chung Bút rất đau đầu, đổi đề tài: "Tả Học sắp đi học rồi, cần mua thêm chút gì đó, anh đi cùng với em đi, nhân tiện dạy nó làm sao lấy được học vị tiến sĩ trước hai mươi tuổi."

Trương Hòa liếc cô một cái, nể tình người làm mẹ của cô, cũng không nói gì. Có lẽ Tả Học có thể lấy được học vị tiến sĩ trước hai mươi tuổi, những thứ trong sách vở cũng không có gì khó đọc, nhưng tất cả những thứ này, toàn bộ phải xem hứng thú cá nhân của cậu nhóc, có lẽ tương lai của cậu nhóc không ở đây, thiên tài chân chính, ý tưởng luôn khác với người thường. Trương Hòa chôn lời nói này ở trong lòng không nói ra.

Chung Bút ngồi vào bàn trang điểm: "Tả Học, buổi tối mẹ và Chú Trương ra ngoài ăn tối, con định thế nào? Sáng hôm sau cũng đừng lật bàn, nói mẹ bỏ lại con một mình đi ăn uống vui chơi." Tả Học lau mũi, mang sách bài tập đến cho cô kiểm tra. Hôm nay Chung Bút nổi giận trừng trị cậu, lời nói xấu đã sớm nói xong, cô nói ở trước mặt Trương Hòa mà chưa giải xong phương trình thì không cho phép ăn cơm tối.

Phương diện giáo dục con cái, từ trước đến nay cô nói được làm được, phải làm gương tốt cho con trai. Cho nên Tả Học mới dám đòi cô mua Tuyết Mị Nương, sầu riêng tô rồi lại cô lại quên mà nổi trận lôi đình lật bàn.

Trương Thuyết nửa đường cướp lấy bài tập của cậu nhóc nhìn một chút sau đó ném vào thùng rác: "Thay quần áo rồi ra ngoài ăn cơm.”

Chung Bút nhìn quyển sách luyện tập lẳng lặng nằm cùng một chỗ với giấy nước mũi, trong lòng bất mãn, nhưng thủy chung không có dũng khí nhặt về, liếc mắt nhìn Trương Hòa mặt không chút thay đổi, thở dài, đành phải bỏ qua.

Tả Học không dám biểu hiện quá mức hưng phấn, cậu cũng chưa viết xong, Trương Hòa biết cũng không nói. Nhìn quyển sách luyện tập toán học tra tấn cậu cả buổi chiều, hiện giờ đã biến thành rác rưởi, cậu nhịn không được huýt sáo một tiếng, quá đã! Sự sùng bái của cậu đối với Trương Hòa giờ đây giống như nước sông cuồn cuộn, kéo dài không dứt.

Cậu quyết định sau này đứng cùng một phía với Trương Hòa. Cậu nhóc trong ví tiền của mẹ kia, hiện giờ đã hóa thành người thật đứng ở trước mặt anh, cao lớn, tuấn lãng, anh minh, quyết đoán, dám làm dám chịu, anh thật sự không thể nào chén ghét được.