Chương 7.3: Nhớ lại chuyện cũ, dũng khí đáng khen (3)

Cô thấy đối diện là ngọn núi dốc đứng nhấp nhô liên miên, cứng rắn tách ra, vách dựng đứng có chút nguy hiểm nên không khỏi kích động, sảng khoái phấn chấn bay nhảy, tật xấu phong hoa tuyết nguyệt lại tái phát, mở miệng liền nói: "Ta thấy Thanh Sơn rất quyến rũ, liệu Thanh Sơn có thấy ta như thế không? Tình cùng mạo, hơi tương tự."

Trương Hòa vừa nghe cô nói lưu loát như thế, trong lòng liền sợ hãi.

Cô còn cố tình nghiêng đầu hỏi: "Cậu đã nghe qua những câu này chưa?" Anh không đáp, chưa nghe qua cũng sẽ không nói ra.

Chung Bút cho rằng anh khinh thường nói chuyện với mình, thầm nghĩ muốn lấy lòng anh, liền nói: "Dù sao cũng không sao, chúng ta nói đùa gϊếŧ thời gian cũng được."

Cô là người giỏi nhất trong việc kể những câu chuyện cười đến cảm lạnh, bắt đầu bằng cách nói: "Ngày xửa ngày xưa, có một con cừu con đi chơi, kết quả nó gặp một con sói xám lớn. Con sói lớn nói: "Con cừu nhỏ, ta sẽ ăn thịt ngươi!" Cậu đoán xem, kết quả là gì?" Nhưng hết thảy quá không hợp tình hợp lý, anh vẫn tiếp tục duy trì im lặng.

Chung Bút thấy anh không phối hợp, lên tiếng hỏi: "Kết quả là gì?"

Cô có cảm giác như mình đang hát tuồng vậy, đành phải kiên trì nói: "Kết quả sói xám lớn đã ăn thịt dê con."

Một truyện cười thật là cảm lạnh. Thiên tài Trương Hòa không có thiên phú về văn học, chậm một nhịp mới phản ứng lại, suy nghĩ hồi lâu, nghiêm túc nói: "Chuyện cười này không buồn cười chút nào." Chẳng những không buồn cười, hơn nữa còn cực kỳ nhàm chán, căn bản là đang lãng phí thời gian.

Chung Bút vốn định nói "Ngày xưa có một thái giám..." Cứ như vậy "Phía dưới không còn" cười nhạt, cân nhắc đến việc anh không có tế bào hài hước, vì vậy nói bình thường một chút: "Thầy giáo bảo Tiểu Minh dùng Trường Thành đặt câu, Tiểu Minh nói: "Trường Thành rất dài". Thầy giáo rất không vui, nói: "Không được, làm lại một câu khác." Tiểu Minh hừ một tiếng: "Em cũng không phải Tần Thủy Hoàng"."

Khóe môi Trương Hòa lộ ra một nụ cười như có như không. Trong lòng Chung Bút đang lau mồ hôi, cuối cùng anh cũng nở nụ cười, mặc dù có chút miễn cưỡng, so với mỹ nhân cao lãnh thì mỹ nhân mỉm cười vẫn đẹp mắt hơn.

Cô vỗ tay nói: "Được rồi, được rồi, đến lượt cậu." Trương Hòa lắc đầu: "Tôi sẽ không." Chung Bút dậm chân nói: "Không được, không được, có đến mà không có về là không được, nhất định phải nói một câu, tùy tiện nói cái gì cũng được."

Cô kích động, bè trúc liền lắc lư qua lại. Trương Hòa sợ hãi hô: "Cậu đứng vững, cậu đứng vững." Suy nghĩ nửa ngày, nhớ lại một câu chuyện cười lưu truyền rộng rãi trong trường học…

"Giáo sư Chu tinh thông Phật học, mở một môn gọi là "Lịch sử Phật giáo Trung Quốc". Học sinh hỏi ôn thi như thế nào, ông nói "Tùy duyên..."

Chung Bút nghe đến đó liền cười rộ lên, ha ha ha, thi cử tùy duyên, quả nhiên là phong cách của giáo sư Chu. Trương Hòa lại nói tiếp: "Có một học sinh chưa chuẩn bị cho kỳ thi, vì vậy nộp giấy trắng..."

Chung Bút nghe đến đó thì "Ồ" một tiếng nói: "Giao Bạch Quyển?"

Bắc Đại rất nhiều người lấy 84 điểm coi là sỉ nhục, Giao Bạch Quyển có thể lên vị danh BBS đầu đề tin tức. Anh gật đầu: "Người bạn học nộp bài thi này theo học giáo sư Chu, ông cho cậu ta một điểm rất cao. Sau đó một người bạn học khác cũng học theo, cũng nộp giấy trắng, kết quả thi trượt."

Đây thật ra không tính là chuyện cười, nhiều nhất chẳng qua là một câu chuyện thú vị, thế nhưng Chung Bút cảm thấy trước sau đều rất kịch tính, vỗ tay cười đến ngửa tới ngửa lui. Kết quả vui quá hóa buồn, động tác quá lớn, xóc nảy quá lợi hại, bè trúc lắc lư kịch liệt, đứng không vững, bùm một tiếng, cô rơi vào trong nước. Trước khi ngã xuống, cô tâm hoảng ý loạn đưa tay bắt lấy Trương Hòa, Trương Hòa lảo đảo một cái, kết quả hai người cùng nhau tắm uyên ương.

May mắn đã tới gần bờ, nước không sâu, chỉ đến miệng của Trương Hòa, nhưng mà lại quá đầu của Chung Bút. Trương Hòa liền chống dưới nách cô, cố hết sức nâng cô lên. Hai người ướt sũng đứng trong nước, kiên trì tiếp nhận ánh mắt kinh ngạc hoặc buồn cười của những người xung quanh.

Chung Bút đông lạnh đến cả người phát run, môi thâm tím, hận không thể hóa thành quỷ nước, đỡ cho ban ngày ban mặt đi ra làm mất mặt xấu hổ, làm sao còn có nửa điểm cảnh tượng kiều diễm, lãng mạn như dự đoán lúc trước?

Hai người bọn họ cả người đầy nước bò lên bờ, nghe thấy có người lớn tiếng kêu: "Mau đến xem, mau đến xem, có người nhảy xuống nước kìa." Khỏi phải nói là chật vật cỡ nào.

Sau đó có người hỏi bọn họ tại sao lại rơi xuống nước, Chung Bút oán giận nói: "Còn không phải vì chuyện cười của Trương Hòa hay sao."

Mọi người liền hỏi chuyện cười nào có ma lực lớn khiến hai người nhảy xuống nước hạ nhiệt độ như vậy. Chung Bút kể lại, tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt khinh bỉ: "Chuyện cười này cũng chưa từng nghe qua, cậu là học sinh Bắc Đại sao?"

Cô cúi đầu không nói lời nào, khi mọi người đang thảo luận say sưa về chuyện cười này là lúc cô đang xin nghỉ học. Cuộc sống đại học có vẻ vui vẻ của cô đã từng xảy ra những đứt gãy nghiêm trọng.

Chuyện "Rơi xuống nước" được lưu truyền rộng rãi trong "Hội nghiên cứu vấn đề tự sát của xã hội", khiến cho các câu lạc bộ khác đều biết. Có người của Sơn Ưng Xã chạy tới giữ chặt cô nói: "Ai, cậu chính là người học cách tự sát nghe chuyện cười rơi xuống nước phải không?"

"Học tự sát?" Cô nghe xong, đầu đầy vạch đen.

Bởi vì bị cảm lạnh cộng thêm xấu hổ, xấu hổ cộng thêm tức giận, sau khi trở về cô liền ngã bệnh, hơn nữa là bệnh không dậy nổi, cả ngày nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, sốt nhẹ không hạ. Đến phòng y tế của trường, trải qua kiểm tra, bác sĩ tùy tiện kê chút thuốc liền đuổi cô đi. Cô dùng một lượng lớn thuốc làm cơm ăn, uống một tuần, chẳng những không có hiệu quả, kết quả ngược lại bị sốt thành viêm phổi.

Nửa đêm cô chạy đến bệnh viện cấp cứu, chụp X quang, truyền nước biển, ầm ĩ cả đêm. Cô cho rằng lần này hẳn là tốt rồi, nào biết bác sĩ cúi đầu viết đơn thuốc, mặt không chút thay đổi nói: "Nhớ ngày nào cũng phải đến nha." Trong lòng Chung Bút cả kinh, cái gì? Mỗi ngày đều phải đến?

Chờ cô khỏi bệnh, cánh tay đã sớm đâm thành tổ ong vò vẽ, sưng một cục to đùng, một mảnh bầm tím. Mà một học kỳ cũng sắp kết thúc, kế tiếp là kỳ thi cuối kỳ đầy căng thẳng.

Đây là hậu quả của việc cô quyến rũ đàn ông, hậu quả rất nghiêm trọng.

Nhưng cô chẳng những không học được bài học, mà học kỳ sau vẫn còn muốn đi quyến rũ người ta như thường.

Chết không hối cải, dũng khí đáng khen!